Một tuần sau. 
Ngày mà anh mong cũng đến, Lâm Tạ Phong được xuất viện. 
Thiệt tình hơn một tuần ở bệnh viện, anh cảm thấy chán lắm rồi! Tay chân cũng không được hoạt động thật là khó chịu! 
Sau khi làm xong thủ tục cho anh, cô cũng về phòng sắp xếp lại đồ đạc, còn anh đang hào hứng thay đồ ở phòng tắm. 
"Phong! Đồ đạc của anh em xếp xong hết rồi!" 
"Anh thay đồ xong rồi. Em định gọi cho Lợi Tư Vũ sao?" 
"Vâng! Xe em để ở Lợi Gia rồi, giờ chỉ còn gọi anh hai chở về thôi!" 
"Vậy em gọi đi! Đồ để anh xách!" Lâm Tạ Phong đi lại gần, tay anh xách hai bên là hai túi đồ cô vừa mới xếp. 
Xong xuôi hết cô mới lấy điện thoại gọi cho Lợi Tư Vũ. 
Tút... Tút... Tút... 
Điện thoại phát tín hiệu, sau đó là một giọng nói ngái ngủ phát ra: 
"A lô!" 
"Anh hai! Anh còn ngủ hả?" 
"Ừm... Tối qua anh mệt quá nên... Có chuyện gì không em?" 
"Trời ơi! Cái anh này, mau dậy đi! Đã nói hôm nay lên bệnh viện đón em và Phong mà!" 
"Ấy thôi chết! Anh quên mất, đợi anh hai mươi phút đi. Tại hôm qua anh mệt quá!" 
"Hôm qua vận động nhiều quá hay sao vậy anh?" Lời nói của cô có phần ám muội. 
"Làm gì có!? Em nghĩ nhiều rồi, thôi anh cúp máy nha!" 
Sau khi Lợi Tư Vũ cúp máy cô xong, anh ta ngồi bật dậy, chồm người ôm cô gái đang ngủ bên cạnh, hôn lên trán một cái sau đó lao ra khỏi giường chạy thẳng vào phòng tắm. Thay đồ xong Lợi Tư Vũ chậm rãi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cha-nuoi-con-han-nguoi/1497482/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.