Yến Nhi sau khi tạm biệt Đằng Minh, cô ả mang một bộ mặt hạnh phúc vừa đi vừa cười. Dần dần về đến nhà, ả ta đi vào bếp pha một ly sữa, cầm ly sữa lại ghế sofa, ả vừa ngắm ảnh người đàn ông trên màn hình điện thoại vừa ngâm nga câu hát, tầm một tiếng sau...
Cạch!
Cửa phòng mở ra, ả theo phản xạ nhìn xem người mở cửa là ai? Một người phụ nữ ăn mặc gợi cảm, cô ta chỉ mặc một chiếc đầm trắng xuyên thấu có mảng ren che đi đôi nụ hoa và khu vườn ngọt ngào, mái tóc uốn có phần rối bù, đôi chân đi trần, tay xách chiếc giày cao gót quăng đại vào một xó.
Từng bước của cô ta loạng choạng không vững vàng nhào lại chiếc ghế sofa mà ả đang ngồi, một mùi rượu nồng toát ra từ cô ta sộc thẳng vào mũi ả khiến ả khó chịu.
"Lưu Nhược Lam! Cô lại uống rượu à?"
"Tôi là gái mà! Không uống sao có tiền, cô hỏi mắc cười thế?" Lưu Nhược Lam cố mở mắt nhìn ả, giọng nói ngái ngủ nghe không rõ ràng.
"Cô cứ như thế này làm sao mai có sức đi làm đây?" Yến Nhi.
"Hừ... Nếu không phải tôi nhận tiền cô thì tôi đâu rảnh mà đi làm ở công ty của nó, tôi có người bao nuôi cũng đủ sống rồi." Lưu Nhược Lam.
Ả ta thoáng hiện ánh mắt tâm tư, thở một hơi kéo dài. Giọng nói như chứa đựng tâm sự có chút buồn buồn:
"Bao nuôi chỉ một thời gian thôi, gái nào cũng hết thời, như tôi giờ chả ai thèm..."
"Cô không phải có Đằng Minh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cha-nuoi-con-han-nguoi/1497462/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.