Sau nửa ngày chờ đợi,cuối cùng đèn ở phòng cấp cứu cũng tắt.
Bạch Tử Ngạn hỏi bác sĩ Phong.
-”Cô ấy sao rồi?”-đôi mắt vằn lên tia máu chứng tỏ hắn rất mệt mỏi.
-”Bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch.Cũng may số lượng máu mất cũng không nhiều,Bạch tiên sinh tốt nhất nên để ý tới tâm trạng của cô ấy.Áp lực đã gây tổn hại đến thai nhi,dù sao luôn phải cẩn trọng,thời gian này tuyệt đối phải giữ cho cô ấy tâm trạng thật tốt!Cũng may nó vẫn an toàn!”-ông đẩy kính,nói.
-”Ông nói gì?Thai nhi?!”-hắn ngạc nhiên hỏi.
-”Đúng vậy,cô ấy đã mang thai được hai tuần.Thân thể quá yếu nên có thể ảnh hưởng đến thai.Vì vậy phải chăm sóc cô ấy thật tốt trong thời kì này!”-ông nhíu mày.
-”Tôi biết rồi!”-hắn lạnh lùng nói.
Mở cửa phòng bệnh ra,hình ảnh làm hắn đau lòng hiện lên.Tố Uyên với khuôn mặt tái nhợt nằm trên giường.Ánh mắt vô hồn nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hắn bước đến,ngồi xuống chiếc ghế đầu giường.Mở miệng nói.
-”Hiện giờ em đang mang thai,đã được hai tuần rồi.Bác sĩ nói phải có tinh thần tốt thì em bé mới khoẻ mạnh.Tốt nhất em đừng để ý tới những chuyện đau buồn.Ngoan ngoãn sinh con cho tôi!!”-hắn vẫn nói với giọng bá đạo.
Cô sửng sốt!Mang thai?Vào bây giờ?Hơn nữa còn với hắn...Không..không thể như thế được!Đứa bé này là kết tinh của sự thù hận..cô không muốn nó vừa sinh ra đã thiếu thốn tình cảm...càng không muốn nó có cuộc sống tối tăm như cô.Một mình cô là đủ..tuyệt đối sẽ không làm luỵ đến đứa bé.
-”Không!!..”-cô lắc đầu,hốc mắt đỏ lên.
Cô không khóc vì yếu đuối,mà khóc vì đứa bé trong bụng..Tại sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cha-nuoi-bien-thai/181942/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.