Bạch Tử Ngạn về biệt thự,tức giận bước nhanh về phòng Tố Uyên.Thấy cô đang nhắm mắt,hắn tới gần kéo tóc cô dậy.
-”Em mở mắt ra cho tôi!”-hắn rống lên.
Cô tỉnh dậy, rên khẽ.
-”Đau..”
-”Hm?Biết đau à?Chẳng phải tôi nói phải ngoan ngoãn,không được lại gần đàn ông.Vậy đây là cái gì?”-hắn nói,đồng thời lôi tập ảnh trong túi ra ném trước mặt cô.
Cô hoảng hốt,liếc nhìn hắn.
-”Tôi không cố ý..Là hắn ta..”-cô đang định nói thì hắn ngắt lời.
-”Câm miệng!”
Hắn lôi tóc cô đi,cơn đau làm cô khóc.
-”Đau quá!Thả tôi ra..”-cô nói khẽ.
-”Hừ!Thả em?Đừng mơ!Vĩnh viễn đừng mong có thể thoát khỏi tôi!Vì số mệnh của em là để tôi hành hạ!”
Hắn mặc kệ cô gào khóc,lôi cô đến phòng hắn.
Bạch Tử Ngạn đẩy cô xuống giường lớn,chiếc váy trắng tinh vì sự thô bạo của hắn mà nhàu nhĩ đi.
Hắn cầm lấy điều khiển,nhấn nút.Lập tức xung quanh chân tay cô hiện lên vòng xích,chúng luồn vào tay chân cô.Hiện tại cô bị trói lại,hai chân mở ra hình chữ Đại.
-”Anh..muốn làm gì?Mau tháo xích ra!”-Cô nói,đồng thời nước mắt thi nhau chảy xuống.Cô đã mệt mỏi,tâm dường như đã chết.Liệu còn sự nhục nhã nào có thể hơn?
-”Không bao giờ!”-hắn gầm lên,rồi như con mãnh thú tiến đến phía cô.
Bạch Tử Ngạn xé toạc chiếc váy của cô,bàn tay tham lam chiếm giữ một bên ngực.Hắn bóp mạnh,làm chúng thành mọi loại hình thù.
-”Không!..Anh không được làm vậy!”-cô liên tiếp lắc đầu,nước mắt chảy dài thấm đẫm drap giường.
-”Tại sao lại không?Em là của riêng tôi!Tôi muốn làm gì cũng được!Tốt nhất em nên câm miệng lại,đừng trách tôi không nể tình!”
Hắn nói xong thì cúi đầu,chiếm giữ đôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cha-nuoi-bien-thai/181938/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.