Chuyển ngữ: Mẫn Hạ Trấn
__________
Tạ Diệc Thư nhớ tới thân thế của nhóc mập, nhất thời không biết nên phải đáp lại như thế nào.
Cậu nhìn gương mặt đầy vẻ mong đợi như đang muốn được khen ngợi của nhóc mập, lại nhìn nhìn bức tranh trên bàn, cổ vũ bé: "Bé Bo vẽ đẹp thật nha! Màu nền là màu lam sao? Tô rất đẹp, thoạt nhìn rất giống không trung......"
Tạ Diệc Thư đối mặt với bức tranh phong cách trừu tượng của trẻ em, cố gắng tìm kiếm những chỗ có thể khen ngợi được.
001 nhỏ giọng nhắc nhở cậu: "Ký chủ, hình như bé sắp khóc đến nơi rồi kìa."
Tạ Diệc Thư chợt khựng lại, quay đầu nhìn Bé Bo, lúc này mới phát hiện ra vẻ mặt của nhóc mập đang ảm đạm dần.
Cuối cùng cái đầu nho nhỏ cúi thấp xuống.
Tạ Diệc Thư có chút bối rối, không biết có phải bản thân mình vừa nói lời nào sai trái hay không: "Bé Bo?"
Bé Bo cúi mặt xuống, không hé răng.
Bé có hơi buồn, buồn đến nỗi cái bụng nhỏ của bé cũng không hóp lại được nữa, bắt đầu phình ra từng chút từng chút một.
Thầy Tạ không nhận ra rằng bé đang vẽ thầy.
Đó là bởi vì thầy Tạ không phải mama của bé sao?
Nhóc mập chán nản nhìn bức tranh của mình trên bàn, lại liếc tới ảnh chụp trên thẻ công tác của Tạ Diệc Thư, vẻ buồn bã trên gương mặt chợt trở nên trống rỗng.
Bé không dám tin nhìn lại bức tranh của mình, rồi lại nhìn ảnh chụp, một lúc lâu sau mới gật gù đầu nhỏ.
À à, bé biết rồi.
Là do
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cha-nhoc-con-moi-ngay-deu-gia-ngheo/238613/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.