Chuyển ngữ: Mẫn Hạ Trấn
__________
Ký chủ, thân xuyên, hồn xuyên.
Tạ Diệc Thư nhớ tới khi cậu ở Cổ Lam Tinh có xem qua mấy bộ tiểu thuyết, phim ảnh, có chút do dự: "..... Hệ thống?"
Giọng nói trong đầu hơi hơi nghẹn ngào: "Đúng vậy."
Tạ Diệc Thử thử chào hỏi với nó: "Xin chào?"
Lời này của cậu không biết đã đụng phải chốt mở nào của hệ thống, cảm xúc của hệ thống tự xưng 001 này không kìm nén nổi, "Oa" một tiếng bật khóc.
Tiếng khóc quanh quanh quẩn quẩn trong đầu cậu.
Tạ Diệc Thư cảm thấy bản thân mình cứ như bị nhốt trong một căn phòng nhỏ tứ phía đều được treo loa, phải nghe đi nghe lại một âm thanh. Có hơi đau đầu.
Nhưng so với đau đầu, Tạ Diệc Thư lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Cậu vẫn luôn lo lắng rằng có thể giây tiếp theo mình sẽ lại xuyên qua một thời không khác. Lúc này bỗng dưng có thêm một hệ thống, nhiều nghi vấn trong quá khứ có lẽ sẽ đều tìm được một lời giải thích hợp lý.
Ví dụ như vì sao năm năm trước cậu lại xuyên tới một thời không khác.
Và vì sao một tiếng trước lại xuyên trở về.
Trên thiết bị đầu cuối hiển thị thời gian là 6 giờ chiều, giờ cao điểm ở mỗi khu.
Trên đường phố xe cộ qua lại như mắc cửi, Tạ Diệc Thư ngồi xuống ghế dài bên đường. Nhìn có vẻ giống như đang đợi ai đó, nhưng thực chất là đang đợi tên nhóc trong đầu bình tĩnh lại.
Mười lăm phút sau, tiếng khóc ngưng dần.
Âm thanh điện tử lại vang lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cha-nhoc-con-moi-ngay-deu-gia-ngheo/238609/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.