Khương Phất Ngọc ôm chặt người trong vòng tay, nước mắt đã không ngừng tuôn rơi.
Khương Phất Ngọc tưởng rằng sẽ không bao giờ gặp lại cô nữa.
Lâm Tố càng nắm chặt lấy mặt của Khương Dao, mạnh đến nỗi trên khuôn mặt của cô hằn lên một dấu đỏ, nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của cô ngày càng lớn, cuối cùng cũng xác nhận: vẫn sống, vẫn kêu, sức sống mãnh liệt.
A Chiêu không sao.
Hắn đã sợ hãi biết bao, sợ rằng mình sẽ mất đứa con sau bao năm vất vả chiến đấu ngoài biên cương, nếu thế thì những cố gắng và nỗ lực suốt những năm qua có ý nghĩa gì? Cả cuộc đời từ đầu đến giờ sẽ còn có ý nghĩa gì?
Hai người vừa nghe tin từ binh lính rằng đã tìm thấy hai đứa trẻ, liền tức tốc chạy đến ngôi làng này.
Bất chấp sự giãy giụa của Khương Dao, hai người ôm chặt cô một hồi, đến khi Khương Dao bị ôm đến mức mắt trắng dã, hai người mới buông tay.
Cây gậy của Khương Dao bị hai người đạp gãy, lúc ôm thì cùng ôm, lúc buông thì cũng đồng lòng buông, Khương Dao mất đi chỗ dựa, suýt nữa ngã nhào xuống đất, may mà cô nhanh tay nắm lấy cánh tay của Khương Phất Ngọc, mới có thể trụ vững.
Sau sự cố nho nhỏ này, hai người vội vàng đỡ Khương Dao ngồi xuống bên tảng đá, xúm lại hỏi han.
Lâm Tố cuộn váy của cô lên, lo lắng nhìn vào cái nẹp trên chân cô, “Chân của A Chiêu bị sao vậy?”
Khương Dao nói: “Bị gãy, ngã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cha-my-nhan-cua-ta-hac-hoa-roi-/3733304/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.