Chương trước
Chương sau
Hạ Thiên Vũ và Vương Màu mới vừa vào cửa, đã nhìn thấy Vương Miểu, cô và Vương Màu xách thức ăn vào trong bếp, sau đó cô lấy mắt kiếng xuống, rồi lại cùng nhau đi ra, Hạ Thiên Vũ ngẩng đầu đánh giá Vương Miểu, mang giày Tây, rất chính thức, rất lịch sự.

Một tay Vương Màu ôm cánh tay Vương Miểu, nói với Hạ Thiên Vũ: "Tổng giám đốc phu nhân, anh trai của tôi – Vương Miểu!"

Mắt của Vương Miểu cũng dừng trên người Hạ Thiên Vũ mấy giây, sau đó khẽ mỉm cười, nói: "Hóa ra là chị dâu thật sự xinh đẹp như lời của các cậu nha, thằng nhóc Dương Dịch thật sự may mắn!"

Hạ Thiên Vũ khẽ mỉm cười, sau đó nói: "Các anh tùy tiện ngồi đi, tôi đi nấu cơm."

Bốn người Dương Dịch, Đinh Đương, Triệu Vũ và A Không, đang chơi Đấu Địa Chủ (Landlords-Bài Tú Lơ Khơ),thấy Hạ Thiên Vũ trở lại, Dương Dịch vội nói: "Lão Vương, thế chỗ của tôi, tôi đi giúp bà xã  nấu cơm!"

Ngoài Hạ Thiên Vũ, còn mấy người khác bị hóa đá! Khi nào thấy tổng giám đốc nấu cơm, thế nhưng hôm nay lại giúp bà xã nấu cơm.

"Nô lệ của vợ!" A Không nói.

"Bị vợ kiểm soát rồi!" Triệu Vũ nói.

"Gia đình phụ nam!" Đinh Đương nói.

Dương Dịch ném mấy lá bài còn lại trên tay xuống bàn, nói: "Tứ Đại Thiên Vương! Tôi thắng!"

Tiếp đó, anh đứng dậy đi về phía Hạ Thiên Vũ, sau đó quay đầu lại nói với bọn họ ba chữ: "Tôi thích!"

Bỗng nhiên, Hạ Thiên Vũ cảm thấy buồn cười, sau đó cùng Dương Dịch đi vào bếp.

Vương Màu thấy hai người bọn họ trong phòng bếp, cô cảm thấy mình chính là kỳ đà cản mũi, nên bỏ chạy đi xem mọi người đánh bài.

Anh giúp cô xắc thức ăn, rửa rau, còn cô thì tập trung vào nấu ăn.

Hai người cứ như vậy im lặng không nói phân chia việc làm, sau một lúc, Hạ Thiên Vũ mới lên tiếng nói: "Nếu trong tương lai có chuyện gì vượt ra ngoài sức tưởng tượng của anh, anh không được tức giận, được không? Hơn nữa, anh nhất định phải tin tưởng em không có lừa gạt anh!"

"Dĩ nhiên anh sẽ tin tưởng em, sao thế?" Dương Dịch ngạc nhiên, hỏi.

Khuôn mặt Hạ Thiên Vũ hiện lên một chút không vui, nói: "Vốn là sinh nhật anh ẹm không muốn làm cho anh lo lắng, nhưng không nói trong lòng em sẽ không vui! Lúc em với cô Vương về nhà, bị hai tên nhóc lưu manh chặn đường!"

"À? Chuyện gì xảy ra?" Dương Dịch kinh ngạc, hỏi:  "Không có sao chứ?"

Cô lắc đầu, tiếp tục động tác trong tay, nói: "Anh không có hỏi em chuyện tối ngày hôm qua!"

Anh gật đầu, nói: "Anh thật tò mò tại sao em lại uống rượu? Tại sao em lại an toàn đứng ở ngoài cửa quán bar! Mà quán bar kia là nơi rất không sạch sẽ, tối hôm qua lúc em nói em ở đó, thì anh cảm thấy lòng của mình rất lo sợ, anh sợ em gặp chuyện không may!"

"Em không sao." Cô cười cười, nói: "Thật ra là bởi vì anh trai em rời nhà trốn đi đã rất nhiều năm, ngày hôm qua em vừa đến thành phố S, chị em gọi điện thoại nói với em là anh ấy đang ở quán bar Dạ Quang, cho nên em chạy đến đó tìm anh ấy!” 

Dương Dịch như có điều suy nghĩ gật đầu, vốn muốn hỏi hỏi về gia đình cô, nhưng nhìn cô giống như rất kiêng dè nói về tình hình của gia đình cô, cho nên anh cũng không tiện hỏi.

"Chuyện của nhà em không thể nói với anh được!" Cô bất đắc dĩ nói: "Chẳng qua là mẹ không có phản đối em với anh ở chung một chỗ, lần sau em dẫn anh về nhà, sau khi nhìn thấy cha mẹ em thì anh sẽ biết tại sao em không nói được chuyện của gia đình em!” 

Dương Dịch cười ha ha, nghĩ tới chuyện cô bị chặn đường, hỏi: "Mấy người vừa rồi chặn đường em, sau đó thì sao?"

Cô cười một tiếng, nói: "Sau đó anh của em tới, tối qua anh ấy nhìn thấy anh đưa em đi, cho nên anh ấy đến xem một chút đi! Hai tên nhóc lưu manh đó là do một phụ nữ thầm mến anh ấy tìm đến, có lẽ cô ta nghĩ em và anh trai có quan hệ khác!” 

Dương Dịch nghe đến đó, nụ cười trên mặt có chút cứng đờ, hình như là bị cái gì đó đả kích!

"Anh làm sao vậy?" Cô nhìn sắc mặt của anh, không khỏi lo lắng hỏi.

Dương Dịch mỉm cười rồi lắc đầu, nói: "Không có việc gì! Về sau có anh, anh sẽ không để cho một mình em đi ra ngoài."

Cô nghe được nên trong lòng cảm thấy ấm áp, gật đầu một cái.

Đến buổi trưa, cô nấu xong các món ăn, bọn họ mang lên bàn tròn lớn ở phòng khách, mọi người cùng bưng thức ăn lên, nhìn Hạ Thiên Vũ trang trí mỗi món ăn rất đẹp mắt, bọn họ không nhịn được thèm ăn.

"Woa, tại sao thấy món ăn này lại đẹp như vậy chứ?" Triệu Vũ ưu tiên khen ngợi.

"Dĩ nhiên là đẹp rồi, cậu cho rằng tôi đi rất nhiêu nơi để chơi thôi à!" Hạ Thiên Vũ nói với vẻ mặt đầy tự hào.

Bọn họ mỗi một người đều ngồi xuống, không kịp chờ đợi muốn nếm thử tay nghề nấu ăn của Hạ Thiên Vũ.

"Hôm nay thật sự là nhờ phúc của lão đại mới biết được tay nghề của chị dâu đó nha!" Đinh Đương cười hì hì nói.

"Rất nhiều năm trước tôi đã nếm qua rồi!" Dương Dịch nói càng thêm tự hào.

Triệu Vũ vội lại gần hỏi: "Lúc nào vậy? Khi còn học đại học, cậu với chị dâu cấu kết lúc nào vậy, thành thật khai báo đi!” 

Hạ Thiên Vũ cũng không thấy buồn cười, thuận miệng nói: "Cũng không có gì, chính là tôi vượt đèn đỏ, anh ấy kéo tôi lại, kết quả hai chúng tôi ngã xuống đất, tay của anh ấy còn chảy máu, cho nên tôi dẫn anh ấy về nhà, mời anh ấy ăn cơm thôi! Đây chính là trả ơn đó."

Vẻ mặt Triệu Vũ hưng phấn, nói: "Hoá ra là như vậy! Khó trách khi đó cánh tay  lão đại rõ ràng là đau muốn chết, nhưng vẫn mỉm cười khúc khích, hóa ra lúc ấy tư xuân sao, ai, tại sao tôi lại ngốc nghếch không phát hiện ra chứ......"

"Tôi nhớ lúc ấy trong túc xá, Triệu Vũ không......" Dương Dịch lời còn chưa nói hết, Triệu Vũ lập tức im lặng, sau đó nói với vẻ mặt phớt tỉnh: "Không nói cái này, ăn cơm ăn cơm!"

A Không nói: "Có phải chúng ta đã quên kính rượu chúc mừng sinh nhật tổng giám đốc của chúng ta rồi hay không?"

Vương Màu vội nói: "Đúng vậy, hôm nay là sinh nhật của tổng giám đốc chúng ta!” 

Dương Dịch mỉm cười ấm áp, nói: "Chẳng qua tôi nói không nên uống rượu thì tốt hơn, ban đêm về nhà sẽ gặp chuyện không hay!"

Vương Miểu cũng nói tiếp: "Không uống rượu, uống chút gì đó là được rồi, chúng ta hiểu ý nhau là được rồi!” 

Vì vậy một nhóm người nâng ly lên uống nước, Hạ Thiên Vũ hoàn toàn không uống, bởi vì nước trong ly của cô đều là Dương Dịch thay cô uống hết, cho dù đây chẳng qua là nước, gặp gỡ một người đàn ông cẩn thận như vậy, cô nghĩ, đời này cô sẽ yêu anh như vậy!

Sau khi ăn xong, cô dọn dẹp nhà bếp xong, từ bên trong đi ra, cô thấy bọn họ ngồi  lại một chỗ, Vương Miểu đặt bánh sinh nhật trên bàn, sau đó thắp sáng cây nến, nói với Dương Dịch: "Nhóc, cậu phải ước nguyện!"

"Sinh nhật của nữ sinh mới chơi thổi nến, tôi thì chơi làm gì!" Dương Dịch rất im lặng.

Thấy Hạ Thiên Vũ tới đây, anh kéo cô đến, cưng chìu nhìn cô nói: "Bà xã, em thổi nên giúp anh!"

"Tổng giám đốc ước nguyện đi!" Vương Màu hào hứng nhắc nhở.

Dương Dịch nghiêng đầu nhìn về phía Hạ Thiên Vũ, Hạ Thiên Vũ cũng nhìn về phía anh, anh nói: "Điều ước của tôi là, mãi mãi cùng Hạ Thiên Vũ ở chung một chỗ."

Khóe miệng Hạ Thiên Vũ trồi lên nụ cười nhàn nhạt, đột nhiên một tay ôm lấy eo của anh.

Cô yêu chính là loại an tâm đi, cảm thấy chuyện thực tế này, rất tốt!

Cuối cùng là bọn họ cùng nhau thổi tắt cây nến, đây là tiệc sinh nhật mà anh khó quên nhất, bởi vì có cô ở đây! Cho dù không phải là sinh nhật của mình, nhưng lần này quả thật còn ngọt ngào hơn so với sinh nhật của mình.

Có lẽ đến hơn ba giờ, mấy người bọn họ rời đi để lại không gian cho hai người bọn họ, Dương Dịch nhìn thời gian không sai biệt lắm, cũng chuẩn bị đưa Hạ Thiên Vũ về nhà.

Cô có chút sợ khi gặp người nhà của anh, nhưng lần đầu tiên cô phải để lại ấn tượng tốt mới được! Như vậy mới có thể, trong tương lai việc này là không thể tránh khỏi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.