Chương trước
Chương sau
Nếu Lăng Nhược Nhược biết bé đã bị trúng độc thủ, chết sống gì nàng cũng phải mang bé đi, nhưng rốt cuộc nàng đã nghĩ sai rồi, cứ nghĩ tất cả mọi người đều xem mình là mục tiêu, bé tạm thời vẫn an toàn.
Nàng còn đang suy tính biện pháp, nghĩ cách mang bé đi ra, vừa có thể an toàn rời đi kinh thành, vừa khiến những người này vĩnh viễn rời xa cuộc sống của mình.
“Tiểu thư, hay là, ta lại đến vương phủ một chuyến?” Hoa mụ mụ thấy nàng mặt co mày cáu, vội vàng đề nghị.
Lăng Nhược Nhược ngẫm lại, tựa hồ trước mắt chỉ có biện pháp này, nàng cũng muốn biết cục cưng sống có được không, có nhớ mẹ không.
“Hoa mụ mụ, được rồi, bất quá ngươi phải cẩn thận một chút, đi nhanh về nhanh. Đừng để nàng ta phát hiện.” Nàng đồng ý nói, hiện tại nàng còn chưa nghĩ ra cách trị tội Vũ Sương Nhi, cho nên không dám hành động thiếu suy nghĩ. Hiện tại thực đáng buồn a.
Hoa mụ mụ tin tưởng mười phần cười nói: “Tiểu thư yên tâm, ta trà trộn giang hồ nhiều năm, khi gặp phải nguy hiểm đều trốn nhanh hơn người khác, ta sẽ rất nhanh trở về.” Nói xong, nàng vội vàng xuất môn tìm cỗ kiệu, kích động đi về hướng Ninh Vương phủ.
Lăng Nhược Nhược nhìn Hoa mụ mụ đi xa, không biết vì sao, hôm nay tâm tình nàng cứ mãi bất an, giống như có chuyện lớn gì đó đã xảy ra.

Ninh Vương phủ.
“Mẫu phi, con phải đến chỗ đệ đệ.” Cầm trái cây chín mọng, Tát Duệ vội vàng nói với Vũ Sương Nhi, hắn vẫn còn rất vướng bận bé.
Lúc này, một nha hoàn từ bên ngoài tiến vào, làm như không có việc gì khẽ gật gật đầu với Vũ Sương Nhi, sau đó lén lút đứng sang một bên, cẩn thận không để những người khác chú ý.
Vũ Sương Nhi thấy vậy, khóe miệng khẽ cong lên cười, nàng hiền lành nói với Tát Duệ: “Duệ Nhi đi đi, phải chăm sóc đệ đệ cho tốt a, trăm ngàn đừng để mẫu hậu và phụ vương thất vọng, biết không?”
“Vâng, mẫu phi.” Tát Duệ không nghi ngờ, ngoan ngoãn đáp ứng.
“Đi đi.” Vũ Sương Nhi thúc giục nói, nàng hiện tại tâm tình vô cùng tốt, cả người đều thả lỏng, giờ chỉ còn chờ một hồi tuồng. Nghĩ vậy, khóe miệng miệng lại nhẹ nhàng giơ lên, lần này nàng cười không chút che dấu.
Tát Duệ hớn hở chạy về hồ nước, lại phát hiện bên cạnh hồ đã sớm không có bóng dáng bé, không biết bé đã chạy đi đâu.
“Đệ đệ, đệ đệ, ca ca đã trở lại, đệ mau ra đây a, ca ca mang đồ ăn ngon đến cho đệ đây.” Tát Duệ vội vàng cao giọng hô.
Sau một lúc lâu, không người đáp lại, các nha hoàn luôn đi theo bên cạnh cũng nhịn không được mở to hai mắt tìm khắp chung quanh, “Tiểu Vương gia, Tiểu Vương gia.” Các nàng cũng gia nhập hàng ngũ tìm người.
Tát Duệ thấy mình gọi bé lâu như vậy cũng không gặp bé xuất hiện, có chút nóng nảy: “Đệ đệ, đừng đùa, mau ra đây, đệ đệ, nhanh lên đi ra a.” Gọi gọi một hồi, hắn đều gấp đến độ muốn khóc.
Nha hoàn cũng bị dọa sợ hết hồn, vạn nhất Tiểu Vương gia có bị gì sơ xuất, Vương gia thế nào cũng sẽ lấy mạng của các nàng, nghĩ đến đây, các nàng vội vàng chia ra tìm kiếm chung quanh.
Ngay lúc bọn họ cực kì sốt ruột, một nha hoàn từ xa hớt hơ hớt hải chạy tới, vừa chạy, vừa la to: “Tiểu Vương gia, không tốt, không tốt.”
“Chuyện gì? Nói mau?” Tát Duệ tuổi tuy nhỏ, nhưng hắn vẫn có thể bày ra phong phạm hoàng gia nên có, khuôn mặt nhỏ nhắn khẽ nhíu lại.
Nha hoàn đến báo tin ngừng lại một chút hít lấy hơi, cả mặt đề đỏ, thở còn chưa kịp thông, liền đứt quãng nói: “Bẩm Tiểu Vương gia, ách, tiểu, Tiểu Vương gia, ngài, ngài ấy rơi, rơi xuống nước.”
Cái gì? Rơi xuống nước? Tát Duệ cùng các nha hoàn đều chấn động, nhất là Tát Duệ, hắn sợ tới mức khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, cả người run run. Đệ đệ là do phụ vương bảo hắn trông chừng, kết quả, đệ đệ không chỉ có mất tích, cư nhiên còn rơi xuống nước, sinh tử không rõ a.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.