Chương trước
Chương sau
Hoa mụ mụ tựa như một người đột nhiên bị trúng gió, càng giống một người bỗng dưng đụng phải quỷ, ngay dưới ánh mặt trời chói chan lãi run rẩy cả người.
Hành vi khác thường của nàng lập tức khiến cho hai thị vệ đi cùng chú ý, khi bọn họ đột nhiên nhìn thấy biểu tình như thể gặp quỷ của Hoa mụ mụ cũng bị giật cả mình.
Hoa mụ mụ tim đập gia tốc, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, trừng mắt nhìn Vũ Sương Nhi cách đó không xa, nàng cảm thấy cho dù bị phơi dưới trời nắng nóng cũng là âm lãnh.
“Hoa mụ mụ, ngươi làm sao vậy?” Một thị vệ kỳ quái hỏi, không biết vì sao nàng lại đột nhiên chuyển biến lớn như vậy.
“Không, không, có gì.” Hoa mụ mụ có thể nghe được tiếng răng mình va vào nhau, cảm thấy chân mình đều nhanh đứng không nổi.
Thị vệ càng cảm thấy kỳ quái, vừa định hỏi tiếp thì lúc này, Vũ Sương Nhi và Uyển Ngữ lại phát hiện bọn họ.
“Các ngươi đang làm gì ở đây?” Vũ Sương Nhi không nói gì, chính là nhìn bọn họ. Nói chuyện là Uyển Ngữ.
“Bái kiến Vương phi, bái kiến Uyển Ngữ tỷ.” Hai thị vệ thực thông minh tất cung tất kính nói, cúi đầu khom lưng, rất là sợ hãi các nàng.
Hoa mụ mụ thấy mình thực đã bị phát hiện, chỉ cảm thấy thiên toàn địa chuyển, vốn đang định chạy nhanh rời đi, ai ngờ, thiên tính không bằng nhân tính. Hai ả đó rốt cục vẫn phát hiện nàng, mà nàng cũng vạn vạn không dự đoán được, vị Vương phi kia cư nhiên chính là Ninh Vương gia Vương phi.
“Vị này là… ” Vốn không mở miệng nói chuyện, Vũ Sương Nhi đột nhiên lên tiếng, tầm mắt của nàng chưa từng rời khỏi Hoa mụ mụ.
Nàng vạn vạn không thể ngờ, kẻ mà nàng thủ hạ lưu tình cư nhiên sẽ xuất hiện trước mặt nàng. Nàng cứ nghĩ mình ru rú trong nhà, nên sẽ không bao giờ giáp mặt lão bà thanh lâu này, nhưng người định không bằng trời định, hai người cư nhiên đụng mặt ở Ninh Vương phủ.
Uyển Ngữ đương nhiên cũng là trợn mắt há hốc mồm, trong lòng sợ hãi vô cùng, nếu để Vương gia biết, các nàng có chết cũng không có chỗ chôn. Nghĩ đến đây, nàng sợ tới mức sắc mặt tái nhợt.
Hai thị vệ không biết ba nữ nhân nghĩ gì trong đầu, tận chức tận trách nói: “Vị này là Hoa Tụ Lâu Hoa mụ mụ, Vương gia ra lệnh cho thuộc hạ dẫn nàng đi dạo vương phủ.” Bọn họ không biết Hoa mụ mụ là tới tìm hung thủ, cứ nghĩ là chỉ đến chơi, tuy rằng cảm thấy kỳ quái, nhưng bọn hắn cũng không hỏi nhiều.
“Nữ tử thanh lâu sao có thể đi vào Ninh Vương phủ của ta, chuyện này nếu truyền ra ngoài thì thế nào! Là ai cho phép?” Vũ Sương Nhi phẫn nộ mất hứng quát.
“Vương phi, là Vương gia cho phép, thuộc hạ chỉ là tuân mệnh làm việc.” Hai thị vệ thấy nàng phát hỏa, lập tức vội la lên, sợ đắc tội nàng.
Vũ Sương Nhi trong lòng rất rõ ràng, Hoa mụ mụ đương nhiên là được Tát Hoàn ngầm đồng ý, bằng không một nữ tử thanh lâu sao có thể tùy tiện tiến vào, bất quá, nàng thấy Hoa mụ mụ đang rất sợ hãi, trong lòng cũng thực vừa lòng. Chỉ cần ả sợ hãi, nàng sẽ không lo Hoa mụ mụ đem chuyện này nói ra ngoài.
Hoa mụ mụ thực sợ hãi, không nghĩ mới ngày đầu, mình liền gặp hung thủ. Giờ thì nàng đã nghĩ thông, khó trách Lăng Nhược Nhược bị hại, nguyên lai là do Lăng Nhược Nhược cướp tướng công của ả. Không, là hai người nọ cộng thị nhất phu, nên tâm sinh đố kỵ.
“Ngươi cần phải cẩn thận một chút, đừng đi loạn khắp nơi, bằng không… ” Vũ Sương Nhi đi đến bên cạnh Hoa mụ mụ, một lời hai ý, ánh mắt nhìn thẳng vào nàng.
“Vâng, vâng, Vương phi, nô tì sẽ cẩn thận.” Hoa mụ mụ sao lại nghe không ra lời cảnh cáo của Vũ Sương Nhi. Nàng cực kì hối hận bản thân cư nhiên tự chui vào hang ổ của hung thủ, còn bị người ta bắt quả tang. Thật không biết là cái số mình xui xẻo hay là thế nào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.