“Đừng chạy! Bắt lấy cô ta.
Tiếng bước chân ở phía sau cảng ngày càng gần, kèm theo giọng
nói thô kệch, Kiểu Bích Ngọc sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, cô chạy
về phía thang máy, kính hoàng chạy trốn.
*Á, buông ra…”
Cô vội vàng không ngừng ẩn thang máy, cửa thang máy vừa mở
ra, cô đã muốn xông vào, nhưng không ngờ tới, ở một bên cầu thang
khác, một người đàn ông ao lớn về mặt dữ tợn xông tới, chế trụ cô.
Người đàn ông kia ghìm chặt cổ cô một cách thô bạo, lạnh lùng
“cảnh cáo: “Cô cũng vừa nghe thấy rồi đấy, là Quách Cao Minh dặn bỏ
đứa bé này đi, tốt nhất là cô nên ngoan ngoãn phối hợp, nếu không
.đừng trách chúng tôi không khách sáo!”
Kiểu Bích Ngọc nghe anh ta nói tới tên Quách Cao Minh, đôi mắt
đỏ bừng, phản bác lại: “Không! Đây là con của tôi, tôi không muốn
phá thai!”
“Anh Quách của chúng tôi nói rổi, cô không có tư cách mang thai
con của anh ấy!”
Người đàn ông mặc áo blouse trắng cũng chạy tới, trên gương
mặt tràn ngập về xao động, kêu to với hai người đàn ông khác:
“Nhanh ra tay đi!”
“Đừng mà.” Cô sợ tới mức nước mắt suýt nữa chảy ra hết.
“Buông ra, tôi không muốn phá thai..” Cô sợ tới mức cơ thể run
tẩy, không ngừng vùng vẫy vặn vẹo, hoảng sợ kêu to: “Cứu tôi, cứu
tôi, tôi không muốn, buông ra.
“Âm thanh gì thế?”
Lúc này là thời gian giao ban ở bệnh viện, trong hành lang khu
nội trú có vẻ lạnh léo, hai y tả đúng lúc đi ngang qua, bọn họ mê
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cha-cua-cuc-cung-la-mot-tong-tai/168218/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.