Quách Cao Minh thật sự không có hành động gây rối anh
cẩm băng gạc và dung dịch oxy già trong hộp thuốc nhỏ ra băng bó.
đơn giản cho cô.
Bởi vì vết thương này hơi sâu, lúc dung dịch oxy già chạm vào
miệng vết thương, Kiểu Bích Ngọc không nhịn được nhíu mày.
(Quách Cao Minh liếc thoáng qua cô, vẻ mặt vẫn lạnh lùng không
nói nhiều, nhưng động tác trên tay nhẹ nhàng hơn.
Cuối cùng, Quách Cao Minh xoay người thu dọn hộp thuốc, Kiểu
Bích Ngọc lập tức xoay người mặc áo sơ mi vào.
Lúc Quách Cao Minh thu dọn xong, khi quay đầu nhìn cô, cô đã
mặc thêm áo khoác, vội vàng nhìn thẳng anh.
“Cảm ơn anh”” Giọng nói của Kiểu Bích Ngọc cứng ngắc nói cảm.
ơn.
Quách Cao Minh không để ÿ tới cô nữa, trái lại đôi mắt thâm trầm.
đánh giá cô một lúc lâu, giống như đang tự hỏi gì đó.
“Trở về”
Đống nhiên anh mỡ miệng, bước về phía cửa
Nhưng Kiểu Bích Ngọc không đuổi theo, khi Quách Cao Minh đi
tới cửa, ảnh quay đầu hơi bất mãn nhìn về phía cô, lặp lại một câu:
“Về nhà họ Quách.”
Kiểu Bích Ngọc ngồi trên ghế gỗ, vẻ mặt có chút phức tạp:
“Chuyện đó, tôi, tôi phải đợi dì tôi trở về, tôi có việc cần nói với dì ấy”
Cô ngồi trên ghế có chút không muốn cử động.
“Gần đây dì cô đang tiếp nhận một số loại thuốc mới, bà ẩy vẫn ở
trong viện điều dưỡng, tạm thời không thể trở về” Giọng nói của
‘Quách Cao Minh trong veo mà lạnh lùng nói với cô.
Kiểu Bích Ngọc hơi giật mình, vậy mà anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cha-cua-cuc-cung-la-mot-tong-tai/168210/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.