“Cần tôi một cái, đã muốn chạy trốn… Bên tai truyền tới giọng
nam trẩm thấp mắt lạnh.
kiều Bích Ngọc cảm thấy giọng nói này hơi quen thuộc.
Vì mất máu quá nhiều mà gương mặt cô trắng bệch, cô suy yếu
“quay đầu lại, tẩm mắt mơ hồ nhìn người đàn ông trước mặt,
Người đàn ông đó ngồi xổm sau lưng cô, mái tóc ngắn màu đen
che kín lông mày hình lưỡi mác, cái mũi cao thẳng, gương mặt hỗn
huyết Á Âu, nhìn rất tuấn tú, tính tế.
Khí chất của người đàn ông này cao quý trời sinh, xa cách kiêu
ngạo.
“Chỉ liếc mắt một cái, không có người nào có thể quên được.
Đương nhiên là Kiểu Bích Ngọc nhận ra anh.
Là anh.
Là tên khổn nạn ngủ với mình.
“Đừng đụng vào tối…”
Kiểu Bích Ngọc vùng vẫy, quật cường kêu to, không muốn anh
đụng vào.
Cơ thể vặn vẹo, khiến vết thương trên tay cô chảy càng nhiều
máu hơn…
Mất máu quá nhiều khiến sắc mặt cô tái nhợt, bốn phía truyền tới
tiếng bàn tán xôn xao, mọi người ở đây đều đang cười nhạo cô, bảo
vệ Diệp Tuyết và con gái của cô ta, mắng mình quá ác độc.
Tôi không đánh cô bé kia, cô ấm ức cố nén lệ.
Giống như bị cả thế giới cô lập, tuyệt vọng bất lực, quật cường
không nguyện ý khuất phục, đẩy người đàn ông ở phía sau..
“Đj, tránh ra..” Kiểu Bích Ngọc liều mạng vùng vẫy, lớn tiếng hò
hét.
Nhưng đột nhiên trước mặt cô bổng tối sắm lại, cơ thể không còn
sức..
Quách Cao Minh thấy cô đột nhiên nhắm hai mắt lại
Lúc này mới chú ý tới cơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cha-cua-cuc-cung-la-mot-tong-tai/168197/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.