*.. Hiện tại con bé thô lỗ như thế, dì đang lo lắng cho tương lai của con bé, sợ rằng về sau con bé sẽ không tìm thấy bạn đời.”
“Tất cả đều là do ông ngoại của con bé.
Khi Bích Ngọc còn rất nhỏ, những bé gái khác thường đi học đánh đàn violin hoặc là múa ba lê, ông ngoại của con bé lại cứ bắt con bé đi học mấy môn võ thuật như là karate hay quyền anh, nói là để sau này con bé có thể tự bảo vệ bản thân.
Kết quả là con bé học rất ổn… Đúng là bây giờ không cần lo lắng con bé sẽ bị người khác bắt nạt, nhưng lại phải lo lắng con bé sẽ ức hiếp người khác.”
Cung Nhã Yến nhớ lại chuyện cũ, nở nụ cười trên môi.
Tư Viễn An cũng rất nghiêm túc, cẩn thận lắng nghe câu chuyện về Kiều Bích Ngọc hồi còn nhỏ. Khi nghe đến đoạn này, khóe miệng của cậu ta cũng cong lên tạo thành một nụ cười “Có phải đàn chị rất thích kiếu con trai sức dài vai rộng không ạ?”
Khi đang xếp hàng ở quầy thu ngân trong siêu thị, cậu ta bình tĩnh hỏi một câu.
“Nói vậy cũng không đúng lắm, thật ra con bé khá thích đi chơi cùng với những đứa con trai có dáng người gầy yếu.’ Giống như Đường Tuấn Nghĩa khi còn bé.
Tuy nhiên nếu như quá nho nhã yếu đuối thì lại hoàn toàn không thích hợp với con bé. Trước kia ông ngoại của Bích Ngọc từng đi đánh trận, những quân nhân thường sẽ tương đối sùng bái vũ lực, không nhiều thì ít, chắc hẳn con bé cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cha-cua-cuc-cung-la-mot-tong-tai/1679623/chuong-835.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.