“Đàn chị, em nhất định sẽ cố gắng” Tư Viễn An đột nhiên thu hết dũng khí để cam đoan mà nói với cô.
Vài nam sinh khác trong lớp cũng ngay lập tức bùng cháy tinh thần chiến đấu: “Kiều Bích Ngọc, nhớ phải cổ vũ hết mình cho bọn tớ đấy, các lớp khác chắc chăn sẽ ghen tị cho mà coi… Chúng ta nhất định sẽ cho bọn họ biết như thế nào là trí dũng song toàn!”
“Kiều Bích Ngọc, cậu đúng là rất giỏi khích lệ lòng người” Phương Mai liếc nhìn cô tán thưởng.
Sắc mặt Kiều Bích Ngọc vẫn không chút thay đổi, cô thực sự muốn thuyết phục họ từ bỏ thi đấu.
Bọn họ cuồng nhiệt đến mức trong mắt Kiều Bích Ngọc chính là có chút ngốc nghếch, thấp giọng thì thào nói: “Bọn họ lên thi đấu không phải là đơn phương bị đánh sao, có cái gì vui vẻ như vậy chứ”
Cái chính là cô không muốn trở thành đội trưởng đội cổ động viên ngớ ngẩn dưới cái nắng như thiêu như đốt, so với những chuyện này cô càng muốn trốn đến thư viện hoặc là quay về ký túc xá năm thì hơn.
Châu Mỹ Duy ở bên cạnh nghe thấy những lời này của cô, liền nhịn không được mà bật cười.
Dù sao thì cũng là lớp mình thi đấu, buổi chiều mọi người trong lớp đều có mặt đông đủ để xem trận đấu, trong lúc bốc thăm, Tổng Manh Manh có tiếng xấu trong việc thích tụ tập náo nhiệt.
Những học sinh không thích học tập cơ thể thường phát triển hơn những bạn học cùng trang lứa, đặc biệt là người lãnh đạo, trông giống như một cầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cha-cua-cuc-cung-la-mot-tong-tai/1679604/chuong-816.html