Để tránh bầu không khí kỳ quái trong xe, quản gia chậm rãi nói: ‘Bây giờ cũng không biết cậu Khánh Nam đang ở đâu, ông cụ cũng chưa ăn tối, không bằng chúng ta…”
Quản gia biện minh cho chính mình, Quách Cao Minh cũng không nói lời nào, ngược lại ánh mắt rơi vào điện thoại di động của ông nội.
Ông cụ Quách vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ xe, giống như nhất thời không biết đối mặt với những lời chất vấn của thăng cháu trai mình như thế nào, lẽ nào ông ấy lại nói mình đến để theo dõi nó, hừ, chuyện này đúng là quá mất mặt rồi?
Ông cụ nhanh chóng hẳng giọng, khó hiểu nói một câu: “Học sinh trường này thực sự lợi hại” Trong giọng nói mang theo vài phần khen ngợi.
Những tưởng rằng Quách Cao Minh vẫn sẽ trầm mặc, nhưng không ngờ anh lại lên tiếng trả lời: “Là rất tốt”
“Thẻ ước nguyện của mình không biết bị tên khốn nào lấy mất Nói đến này, Kiều Bích Ngọc tức giận, mặc dù cô không tin rằng một tờ giấy nhớ nho nhỏ có thể giúp ước mơ của mình trở thành hiện thực, nhưng dù sao đó cũng là điều ước, tên khốn nào lại độc ác như vậy.
Phương Mai mỉm cười cũng không nói gì, cảm thấy chuyện này thật sự quá bình thường.
Bên trên đó ký tên của Kiều Bích Ngọc, chỉ cần một nam sinh đi ngang qua duỗõi tay liền có thể lấy được nó mà cất đi.
Đêm qua, hoạt động chung của một số trường đã kết thúc một cách sôi nổi và hoàn hảo, nhiều học sinh phấn khích đến mức nửa đêm không ngủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cha-cua-cuc-cung-la-mot-tong-tai/1679596/chuong-808.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.