“Bây giờ là 11:30, chúng ta còn có thể chơi thêm một tiếng nữa, thời gian còn lại sẽ đi ăn trưa, trước hai rưỡi phải quay trở về trường, Kiều Bích Ngọc, ba giờ cậu phải tới hội học sinh để báo danh”
Một vài người rất biết cách sắp xếp thời gian hợp lý, Tống Manh Manh còn lớn tiếng ồn ào: “Chúng ta đừng đến quán đó ăn nữa, chờ gọi đồ ăn cũng rất mất thời gian, ngay quảng trường này có mấy quán bạch tuộc nướng, chúng ta vừa ăn vừa có thể đi dạo xung quanh nữa”
“Đừng khi đó sẽ rất dọa người đấy. Đứng trước một cửa hàng bán đồ cao cấp miệng vừa nhồm nhoàm vừa đứng trước cửa kính nhìn chằm chằm vào tủ kính của người ta không bị đuổi đi mới là lạ.
Mặc dù cố gắng tiết kiệm như vậy nhưng vẫn còn nghèo, nhưng Kiều Bích Ngọc đột nhiên mỉm cười, nhưng cảm thấy ngày hôm nay rất thú vị, cô thích được đi dạo phố cùng mấy người Châu Mỹ Duy, không khỏi thốt lên khi nhìn thấy những con số được ghi trên những mặt hàng xa xỉ kia, không ngại trước ánh mắt khinh miệt của người khác.
“. Tôi muốn xem chiếc vòng cổ này”
Phương Mai hiếm khi mới nhìn trúng một thứ gì đó, là chiếc vòng cổ bạch kim quý hiếm có mặt dây chuyền hình đôi cánh thiên thần.
Cô phục vụ lập tức lấy sợi dây chuyền trong quầy ra, cô ấy muốn giải thích những ưu điểm của sợi dây chuyền này thì phía sau đột nhiên có người chen ngang: “Tôi muốn sợi dây chuyền này. Giúp tôi gói nó lại” Đó là một giọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cha-cua-cuc-cung-la-mot-tong-tai/1679579/chuong-791.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.