Rafael liếc cô vừa định mở miệng để cô im lặng và đừng hét lên, nhưng lại có những tiếng la hét từ đầu dây bên kia.
Quách Cao Minh trong phòng tối đối diện không biết tình hình, chỉ nghe thấy tiếng cô la hét cho răng Rafael đã làm gì nàng, liền tức giận nói: “Rafael, đừng động nàng!”
“Nếu anh dám làm gì Kiều Bích Ngọc, nơi này chắc chắn sẽ bị sang bãng, chúng tôi còn rất nhiều người ở bên ngoài. Anh khốn nạn đến mức một phụ nữ cúng ức hiếp sao?”
“Cô nghĩ tôi nên cưỡng hiếp cô trước rồi mới giết, hay giết trước rồi mới cưỡng hiếp cho vừa lòng họ?”
Kiều Bích Ngọc bắt gặp ánh mắt hung dữ của anh ta cười khổ: “Không nên làm gì hết”
Rafael hung hăng trừng mắt nhìn cô, sau đó hét lên: “Tránh xa tôi rat”
Kiều Bích Ngọc sắc mặt không tốt, vì vậy cô hừ lạnh một tiếng, lập tức lui về cách anh ba bước. Cô chẳng qua là phản xạ có điều kiện, nhìn thấy Đường Tuấn Nghĩa nên bám lấy.
Kiều Bích Ngọc sợ Quách Cao Minh và họ lo lằng, vì vậy cô đã hét lên với họ một vài lần, bày tỏ rằng cô đã bình an vô sự.
Rafael giơ cao ngọn đuốc trong tay và đi lại dọc theo bức tường, anh đang tìm kiếm cơ cấu gạch và đá chuyển động.
Kiều Bích Ngọc thỉnh thoảng nhìn lại bộ xương trắng gồ ghề, cô chỉ liếc nhìn bộ xương của người chết trong tư thế ngồi, cho thấy người đàn ông này cũng đang ngồi khi chết, ngẩng đầu nhìn bức tường đối diện.
Vào giờ phút lâm chung cuối cùng, hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cha-cua-cuc-cung-la-mot-tong-tai/1679465/chuong-677.html