Luey rất dứt khoát, tay trái kéo Kiều Bích Ngọc và tay phải kéo Cung Nhã Trang, và đi về hướng yên tĩnh sâu trong hành lang.
Kiều Bích Ngọc quay đầu lại, xấu hổ chào hỏi những người trong phòng: “Mỹ Duy, đêm nay mình thật sự rất ngại, đã quấy rầy các cậu nghỉ ngơi…”
Những lời lịch sự chưa dứt, đã bị Lucy kéo ra ngoài một cách vô cảm.
Lucy không bao giờ quan tâm đến những quy tắc xã giao khách sáo trần tục này cả, cô ta chỉ muốn đồ của cô ta về với cô ta mà thôi Châu Mỹ Duy nhìn họ rời đi mà không hề quay.
đầu nhìn lại, đương nhiên cô ấy hiểu mình không.
thể ngăn cản được, cô ấy chỉ lờ mờ cảm thấy Kiều Bích Ngọc trong khoảng thời gian ngắn cô rời khỏi đất nước đã thân thiết và thấu hiểu như vậy với Lucy rồi, cho nên trong lòng cô nảy sinh ra cảm giác khó chịu.
Kiều Bích Ngọc có ít bạn bè là nữ, Châu Mỹ Duy vốn dĩ được coi là bạn thân nhất của cô, nhưng bây giờ, đã không còn như thế nữa.
“Bản đồ, lấy ra”
Lucy vẻ mặt lãnh đạm, giang hai tay ra, trực tiếp hỏi Cung Nhã Trang.
hơn một chút, Cung Nhấ Trang có chút lo lắng về Luey, bà ta theo bản năng hơi lùi lại một chút đứng bên cạnh Kiều Bích Ngọc: “Tại sao tôi phải đưa nó cho cô? Cái đó vốn thuộc về gia tộc Strozzi của tôi”
Giọng điệu của Cung Nhã Trang vần cao quý và kiêu ngạo.
Đôi mắt của Lucy sáng lên, cô ta không quan tâm đến giọng điệu của bà ta, hóa ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cha-cua-cuc-cung-la-mot-tong-tai/1679375/chuong-587.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.