Dọc theo hành lang chạm khắc bằng ngọc bích, Kiều Bích Ngọc đi sải bước mạnh mẽ từ Uyển Như đến cuối của Minh Uyển.
Lúc cô thấy vô số những bông hoa màu xanh tím thì sức mạnh của cô càng tăng.
Cô đi tới trước cửa một căn phòng, chợt gõ cửa: “Quách Thanh Châu, mở cửa ra”
“Quách Thanh Châu, cô lập tức mở cửa ra cho tôi! Gô đập cửa điên cuồng một lần nữa, vì cô khẩn cấp muốn làm sáng tỏ cho mình. Ở sau lưng cô còn có một vài người, bao gồm Bùi Hưng Nam, Lục Khánh Nam, và ngay cả Quách Cao Minh không thể không cau mày khi nhìn động tác của cô vào lúc này. Bọn người hầu ở Minh Uyển nhìn thấy chiến trận lớn như vậy, thì cũng không dám lên tiếng, có. người còn lén trốn đi mật báo. “Ây da, hôm nạy là là ngày tốt gì vậy, lại có một đám người đến bắt nạt một tên ngốc.”
Cô Quách Linh cũng ở Minh Uyển, nên vừa được nghe người hầu báo Kiều Bích Ngọc tới, cô lập tức đi tới góp vui.
Cô nói cũng không đố ky chút nào như thể ngại chuyện chưa đủ lớn Kiều Bích Ngọc mặc kệ cô, vẫn tiếp tục đứng ở trước cửa kêu: “Quách Thanh Châu!”
Nhưng bất kể cô gọi thế nào, ở bên kia cánh cửa vẫn không có động tĩnh gì. Kiều Bích Ngọc giận tái mặt, cô gần như sắp không kiên trì nổi nữa “Lại muốn tôi đạp cửa như lần trước à?”
Cô nghiến răng nghiến lợi. Quách Cao Minh nghe rõ tiếng lẩm bẩm của cô, thì lông mày nhíu chặt hơn.
Điều này cũng có nghĩa là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cha-cua-cuc-cung-la-mot-tong-tai/1679318/chuong-530.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.