Cung Nhã Yến định sẽ đi chợ mua một số nguyên. liệu tươi ngon, còn bảo Kiều Bích Ngọc đưa Quách Cao Minh đi dạo vòng quanh khu vực này, đến 4 giờ chiều
về nhà là được.
Có lẽ Cao Minh không biết nhiều về thành phố Hải Châu, vì vậy con dẫn cậu ấy đi tham quan vòng quanh thành phố…Nếu có đi ngang qua một cửa hàng quần
áo, thì giúp cậu ấy mua vài bộ. quần áo cho cậu ấy, cứ để cậu ấy mặc đô của Đường Tuấn Nghĩa cũng không
tốt cho lắm.
‘Cung Nhã Yến là một người cẩn thân, để Quách Cao Minh mặc đô của người khác, dù anh không nói lời nào, nhưng trong lồng thì luôn cảm thấy không
thoải mái.
Dì đã lấy chiếc áo sơ mi trắng dính máu của cậu ấy đem đi giặt sạch rồi, với lại phòng của con dì cũng
dọn đẹp lại tồi đấy.
‘ốn dĩ Kiều Bích Ngọc đang lơ đăng nghe, nhưng đột nhiên cô ngấng đầu lên: “Dọn dẹp phòng sao, dì tuyệt đối đừng đụng vào cái đông hồ bỏ túi của anh ấy”
“Cung Nhã Yến thấy Kiều Bích Ngọc phản ứng
mạnh như vậy, thì bà ấy cũng trở nên tờ mò.
‘Vẻ mặt của Kiều Bích Ngọc có chút kỳ lạ, cô thì thào nói: “Là chiếc đồng hồ bỏ túi màu vàng kim anh
ấy đặt ở đầu giường”
‘Cung Nhã Yến nghe cũng có chút ấn tượng: À, trong lúc dì dọn phòng, thì Quách Cao Minh đột nhiên bước vào và lấy nó đi rồi” Bà ấy nói, bà ấy chỉ đoán mò: “Hình như một số bức ảnh gia đình được khảm. trong mấy chiếc đồng hồ bỏ túi nhỏ tùy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cha-cua-cuc-cung-la-mot-tong-tai/1679195/chuong-407.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.