“Thật buồn ngủ. “Tôi vẽ phòng nghỉ đây”
Uống hết nửa ly cà phê, Kiều Bích Ngọc đột nhiên. eảm thấy buồn ngủ, hoặc có thế là lời tôn đọng lâu ngày
trong lòng đã được nói ra hết ồi, tiêu tan hết rồi
‘Đương nhiên, lúc này Lục Khánh Nam không dám chọo giận cô Kiều: “Bây giờ cô về phòng ngủ đến chiều rồi lại dây, ngủ nhiều chút đi” Vừa tồi cô rất tức giận mắng
Quách Cao Minh nghe thật đã tai.
“Đồng hồ trong đại sảnh đã điếm 6 giờ sáng, gió tuyết kéo dài mấy ngày nay cuối cùng cũng tạnh, mây mù trên trời lộ ra một tia nắng sớm, ngoài trời mờ mịt có một tia
ban mãi.
Những khách du lịch trong phòng cũng dần tỉnh dậy
và không thể không nhìn ra ngoài cửa sổ trong ánh ban. mai, tâm trạng của họ cũng khá lên, mọi người trong đại
sánh bắt đầu thấp giọng bản luận.
“Thời tiết đã tốt hơn và họ nóng lòng muốn về nhà
Nghe đài phát thanh nói sân bay đã mớ cứa,
nhưng về máy bay đã hết sạch, mua không được.”
* Hai ngày trước sân bay đóng cửa, có rất nhiều hành khách bị mắc kẹt ở đó. Cho dù bây giờ chúng ta có thể mua được vé thì chúng ta vấn sẽ phải xếp hàng chờ trong
hai hoặc ba ngày..”
Kiều Bích Ngọc và Lục Khánh Nam đi qua đám đông,
nghe thấy những cuộc tháo luận đầy lo lắng của họ.
“Đột nhiên, ánh mắt anh đụng phải ‘người quen cũ tên âu tia đang chọc phá một nhân viền phục vụ hét lên: “Chúng tôi là khách VIP Tôi rất thân với người phụ trách khách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cha-cua-cuc-cung-la-mot-tong-tai/1679190/chuong-402.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.