“Dì Quách, bao lâu thì ba con và chú Lục mới về?”
Trong hoàn cảnh khắc nghiệt như vậy, ngay cả đứa trẻ cũng không thể ngủ yên, Thanh Tùng dựa vào cô thật, đôi mắt sáng ngời, khuôn mặt non nớt không giấu được vẻ lo lắng.
“Họ sẽ trở lại sớm thôi.”
Kiều Bích Ngọc không biết cụ thể là khi nào, cô chỉ có thể chờ đợi, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Thanh Tùng đỏ lên, sợ rằng cậu thể phát sốt, vì vậy cô lập tức đưa tay sờ lên trán cậu.
Nóng quá.
Kiều Bích Ngọc liếc nhìn Châu Mỹ Duy, Mỹ Duy cũng lo lắng kiểm tra thân nhiệt của cậu, thực sự phát sốt, “Thanh Tùng, cháu có đau đầu hay chỗ nào không thoải mái không?“ Mỹ Duy nhẹ giọng hỏi cậu.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thanh Tùng đông cứng lại, cậu lắc đầu không còn chút sức lực, thì thào nói: “Cháu không sao, đừng nói với cha cháu.”
Truy cập vào trumtruyen.com để đọc nhiều truyện hay nhé.
Châu Mỹ Duy lo lắng, quấn thêm mềm cho cậu.
Kiều Bích Ngọc suy nghĩ một hồi rồi đứng dậy, “Trong khách sạn chắc chắn có loại thuốc thông dụng như thuốc hạ sốt, để mình đi tìm.”
Kiểu Bích Ngọc đi trong sảnh, xuyên qua đám đông và tìm nhân viên khách sạn để lấy thuốc, nhưng bị hai phụ nữ trẻ mặc quần áo tươm tất chặn lại.
Hai phụ nữ ngoại quốc tóc vàng xinh đẹp đột nhiên quỳ xuống trước mặt Kiều Bích Ngọc,
“Cô à, cầu xin cô cứu cha chúng tôi.”
Kiều Bích Ngọc giật mình, không kịp phản ứng.
“Chúng tôi không thể nhìn thấy cha mình cứ thế qua đời. Ông ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cha-cua-cuc-cung-la-mot-tong-tai/1679177/chuong-389.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.