“Mấy người dùng lực tay, kéo chúng ta xuống núi đi!”
Người đàn ông có râu quai nón đã quen với thời tiết lạnh giá, thân hình tương đối cứng cáp ra lệnh cho Kiều Bích Ngọc và Lục Khánh Nam trở lại buồng máy để bật tay cầm, tự mình kéo cáp treo cho họ.
Lục Khánh Nam muốn nguyền rủa.
Khốn kiếp, lúc này gã còn nghĩ đến việc xuống núi, cáp treo còn lâu mới xuống núi. Dùng sức người mà kéo được cái cáp treo khổng lồ lấy xuống núi, thì bọn anh đã không phải là con người.
“Còn nói thêm một câu nào nữa, các người sẽ chết cóng ở đây đấy!” Lục Khánh Nam nghiến răng quát lớn.
Kiểu Bích Ngọc và Lục Khánh Nam nhìn
nhau, bước nhanh về phòng máy điều khiển cáp.
Lúc này, Anta bị mắc kẹt trên không, là người giữ chiếc điện thoại vệ tinh cuối cùng của khách sạn.
Trông anh bối rối, ngón tay có vẻ cứng đờ, anh lấy điện thoại vệ tỉnh trong ba lô ra cầu cứu. Nhưng một cơn bão tuyết quét qua, cáp treo rung chuyển dữ dội, tay anh không vững, chiếc điện thoại vệ tỉnh rơi xuống nền tuyết trắng xóa.
“Không, điện thoại của tôi!”
Anta mở to mắt, nhìn chiếc điện thoại vệ tinh duy nhất dùng để cầu cứu bị mất, hét lên mất kiểm soát.
“Thật là ngu ngốc!”
Lục Khánh Nam vừa đi đến cửa phòng máy tính, nghe thấy phía sau có tiếng động, quay đầu lại, liền phẫn nộ. Ba chiếc điện thoại vệ tỉnh trong khách sạn giờ không còn, anh phải làm sao đây? Chết tiệt!!!
Cô nhìn thấy thiết bị hướng dẫn cáp cầm tay khẩn cấp. Nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cha-cua-cuc-cung-la-mot-tong-tai/1679172/chuong-384.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.