Bây giờ là hoàng hôn, bầu trời bắt đầu xám xịt.
Dáng người cao đẹp của Quách Cao Minh đứng dưới gốc cây được nửa giờ, anh có vẻ do dự, đôi mắt nhìn vào biệt thự của Kiều gia ở đường đối diện.
Đúng lúc này, một người phụ nữ đột nhiên bước ra từ Kiều gia.
Cao Minh hơi giật mình, nhưng ngay sau đó anh nhận ra đó không phải là người mình đang tìm.
Vào lúc này, Cung Nhã Yến cũng cảm nhận được ánh mắt kỳ lạ từ gốc cây bên kia đường. Bà trông ra, lập tức kinh ngạc.
Quách Cao Minh mặc bộ vest đắt tiền đặt may riêng, và đứng dưới gốc cây cổ thụ hàng trăm năm tuổi dưới ánh hoàng hôn mờ ảo. Đường nét của người đàn ông này thật lộng lẫy và bắt mắt.
Cung Nhã Yến thoáng nghĩ đây chỉ là ảo ảnh.
Cho đến khi Quách Cao Minh bước một bước dài, khuôn mặt lạnh lùng tiến đến trước cổng Kiều gia.
Có lẽ cuộc đến thăm của Cao Minh quá đột ngột. Nên dù Cung Nhã Yến đã thấy anh một lúc vẫn không tin, lúc đối diện trực tiếp với anh, lại thấy có hơi căng thẳng.
“Cậu, cậu đến đây có chuyện gì vậy?”
Quách Cao Minh đứng cách cô một mét và dừng lại, dường như không muốn vào trong.
“Xin chào.” Giọng anh điềm tĩnh, lịch sự.
Trên thực tế, Quách Cao Minh đã cố để bản thông bớt xa lánh và thờ ơ hơn, giọng điệu cũng tôn trọng hơn, So với các dì, anh đối xử với Cung Nhã Yến tốt hơn hẳn.
Anh ấy không biết tại sao lại đột nhiên đến Kiều gia. Nhưng anh cũng biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cha-cua-cuc-cung-la-mot-tong-tai/1679160/chuong-372.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.