Không phải mọi thứ trên đời đều khiến mọi người vừa ý.
Ngay cả khi cố gắng hết sức hoàn thành tâm nguyện, trên bàn phẫu thuật của bệnh viện, không có chỗ để thương lượng giữa sự sống và cái chết.
Kiều Bích Ngọc co người ngồi trên ghế, ánh mắt mê mang nhìn biển báo đang sáng đèn đỏ trước mặt. Cung Nhã Yến ngồi bên cạnh cô mắt đã đỏ hoe, còn đôi tay của bà cụ Kiều run rẩy
không ngừng niệm kinh.
Các giám đốc điều hành cấp cao của tập đoàn nhà họ Kiều cũng vội vã chạy đến, Diệp Vân ngồi ở góc tối bên trái, mọi người đều im lặng chờ đợi, không hề nói chuyện.
“Tại sao tình trạng bệnh lại đột nhiên trở nên tồi tệ như vậy chứ?” Bà cụ Kiều lẩm bẩm thút thít.
Cung Nhã Yến an ủi bà ấy, bây giờ bà ấy
cũng không biết phải giải thích như thế nào nữa, chỉ hy vọng mọi thứ đều ổn.
Mà vào lúc này, cửa phòng phẫu thuật đột nhiên bị đẩy ra.
Một bác sĩ nam đầu trọc, mập mạp mặc áo choàng trắng bước ra, trên tay còn cầm theo bệnh án, theo sau là hai y tá, trên găng tay của các nữ y tá có dính chút máu, vẻ mặt vô cùng khẩn trương.
“Bác sĩ, con trai tôi thế nào rồi?” Bà cụ Kiều ngồi gần nhất, lập tức đứng dậy.
Kiều Bích Ngọc cũng vội vàng chạy về phía bác sĩ, bác sĩ nhìn Kiều Bích Ngọc thấp giọng nói: “Tình hình của bệnh nhân không được lạc quan lắm”
Một câu nói, khiến tim của mọi người ở đây đều được nâng lên.
Bà cụ Kiều dường như đột
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cha-cua-cuc-cung-la-mot-tong-tai/1679130/chuong-342.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.