Tối qua Kiều Bích Ngọc uống say, sau đó chạy lên căn hộ 502 nổi điên.
Bị dân cư phàn nàn cô quá ồn ào, sao đó bảo vệ của chung cư đến kéo cô về phòng, thật sự rất mất mặt.
Ngày hôm sau tỉnh lại, say rượu nên đầu vẫn còn đau. Kiều Bích Ngọc bắt đầu hối hận vì hôm qua quá kích động, cô rất ít khi mất kiểm soát như thế, nghĩ một chút, hai mắt lập tức bốc hỏa, hận người ở tầng trên gấp ba lần.
“Quách Cao Minh chết tiệt, tốt nhất anh đừng có mà trở lại!” Mới sáng sớm, cô đã tức giận chửi lên trần nhà.
Cô dùng tay xoa xoa thái dương, Kiều Bích Ngọc dựa lưng vào đầu giường, nhíu mày, mơ hồ nhớ đến tối qua lúc đang uống bia ở công viên có gặp một người đàn ông.
Cô không biết anh ta, nhưng dường như anh ta quen biết Quách Cao Minh.
Anh ta lại là ai nữa chứ?
Thật phiền phức, Kiều Bích Ngọc dứt khoát
nằm xuống giường, tiếp tục ngủ. Cuộc sống luôn có những rắc rối riêng.
Phiền não lớn nhất của Châu Mỹ Duy là tìm được một công việc.
Từ sáng đã chạy qua mấy công ty, cảm thấy cơ hội rất mỏng manh, cuối năm hầu như không có công ty nào tuyển người mới.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, rõ ràng đang là buổi trưa, mặc trời đang ở trên cao, nhưng rõ lạnh vẫn khiến người ta run rẩy.
Châu Mỹ Duy đợi nửa tiếng ở chỗ chờ xe bus, cuối cùng cũng thấy xe bus cần lên, khi định đi qua, chỉ tiếc cô quá thấp bé nhẹ cân, không thể chen lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cha-cua-cuc-cung-la-mot-tong-tai/1679105/chuong-317.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.