“Hay là bây giờ chúng ta quay về?”
“Đợi một chút, mình còn muốn mua đồ này” Nói xong, Kiều Bích Ngọc bước đến khu bán đồ dùng vận động của siêu thị.
Châu Mỹ Duy đi theo sau cô, thần sắc có chút căng thẳng nhìn xung quanh, sau đó nhìn Kiều Bích Ngọc mặt vô biểu tình lấy một cây gậy bóng chày lớn, cô cầm trên tay ước lượng một chút, hình như rất hài lòng trực tiếp đi tính tiền.
Mang hai bao thực phẩm tươi với một cây gậy bóng chày quay về, bọn họ ngồi vào taxi. Châu Mỹ Duy đã không còn cảm thấy hứng thú với việc tối nay nấu cái gì, cứ thỉnh thoảng lại nhìn trộm ra ngoài cửa sổ.
Cô ấy hạ thấp giọng, thần bí hỏi Kiều Bích Ngọc ngồi bên cạnh: “Người kia còn đi theo chúng ta không?”
Kiều Bích Ngọc ngả người vào lưng ghế, ngược lại rất bình tĩnh: “Không cần phải lo lắng.”
Châu Mỹ Duy vẫn rất căng thẳng, cô ấy có thể không lo lắng sao.
Vừa này ở siêu thị, Kiều Bích Ngọc nói có một người đàn ông theo dõi bọn họ, bây giờ cô ấy đang nắm chặt điện thoại, sẵn sàng gọi điện cho cảnh sát bất cứ lúc nào.
Chiếc xe nhanh chóng chạy đến nơi Kiều Bích Ngọc ở.
Xuống xe, giống như thường lệ, bọn họ xách lấy từng túi đồ, cùng nhau đi vào.
“Cậu trốn ở đây, đừng có ra ngoài.” Khi bọn họ đi đến lối đi cầu thang rẽ vào tầng một, Kiều Bích Ngọc đẩy Châu Mỹ Duy vào góc tường.
Châu Mỹ Duy lo lắng nhìn cô: “Chúng ta nên báo cảnh sát là được rồi, hay là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cha-cua-cuc-cung-la-mot-tong-tai/1679101/chuong-313.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.