Cùng là vào đêm Giáng sinh, Châu Mỹ Duy lúc này rất xấu hổ.
Vốn dĩ cô đang đứng ở ven đường chờ xe quay lại, không lâu sau, một chiếc Lamborghini màu xanh lao thẳng về phía cô. Châu Mỹ Duy cứ tưởng có ai định mưu sát, nhưng xe đột nhiên dừng lại, một bóng dáng nhỏ bé quen thuộc lập tức vọt ra khỏi xe.
“Cô Châu, sao cô lại chạy tới thành phố Hải Châu xa như vậy? Hôm nay cháu đã tìm cô rất lâu.”
“Thì ra cô và bố cháu bí mật đến thành phố Hải Châu nghỉ phép. Làm sao cô có thể quên cháu chứ?”
Bùi Thanh Tùng không biết đang có chuyện gì đang xảy ra nên đã đến thành phố Hải Châu để tìm cô.
Đối mặt với câu hỏi ngây thơ của đứa trẻ, hai má của Châu Mỹ Duy ửng hồng: “Không, không phải như những gì cháu nghĩ đâu.”
Cô lắp bắp muốn giải thích một chút.
Cô quay đầu, bất lực nhìn người đàn ông bên cạnh muốn nói gì đó, nhưng Bùi Hưng Nam lại có biểu hiện của một người cha, chỉ đưa tay sờ đầu con trai và nói: “Chúng ta về thôi.
Anh ta thậm chí còn không giải thích câu nào.
Sau đó Lục Khánh Nam làm tài xế cho Bùi Thanh Tùng, nhìn cô mỉm cười, ánh mắt anh nhìn Châu Mỹ Duy trở nên mập mờ.
Được lắm, bây giờ có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa hết tội!
Do Lục Khánh Nam lái xe tới nên mấy người không cần phải đợi xe, có điều lái xe từ thành phố Hải Châu về thành phố Bắc An phải mất ít nhất bốn tiếng. Mấy người Bùi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cha-cua-cuc-cung-la-mot-tong-tai/1679099/chuong-311.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.