Sáng sớm mới sáu giờ Kiều Bích Ngọc đã tỉnh dậy, cô đứng trước gương trong phòng tắm, ngẩn người một hồi lâu. Vén mái tóc quăn dài của mình lên, nghiêng người, ở trong gương có thể nhìn thấy rõ ‘dấu vết’ trên cần cổ trắng nõn.
Ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn, không đau không ngứa, giống như vết hôn.
Chân mày nhanh chóng nhăn lại, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một phần cảnh giác, lập tức xoay người chạy ra ngoài phòng khách, cẩn thận
quan sát phòng trọ nhỏ hẹp của mình một lần.
Tối hôm qua cửa sổ đã bị cô khóa lại, trong phòng này cũng chỉ có một mình cô. Kiều Bích Ngọc cũng không cảm thấy trên người mình có chỗ nào không thoải mái, chỉ là đầu óc có chút nặng nề, cô quay đầu nhìn lọ thuốc an thần được đặt trên bàn.
Dùng loại thuốc an thần nào cũng đều có tác dụng phụ, ví dụ nếu như dùng quá liều sẽ
xuất hiện ảo giác, ngắn thì mất trí nhớ tạm thời, đại não trở nên chậm chạp, thậm chí cũng ảnh hưởng rất nhiều tới cuộc sống.
Kiều Bích Ngọc không thể xác định được “dấu vết’ trên cổ hay trên vành tai của mình từ đâu mà có. Có lẽ bởi vì tác dụng của thuốc, nên trong lúc nằm ngủ cô đã va vào một vật gì đó mà bản thân không thể nhớ rõ.
Ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn, Kiều Bích Ngọc lập tức cảm thấy áp lực, thật khó chịu. Trong không gian khép kín như vậy dễ dàng khiến cho người ta phải suy nghĩ linh tỉnh, cũng khiến bản thân muốn thoát khỏi cảnh ngộ này.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cha-cua-cuc-cung-la-mot-tong-tai/1679092/chuong-304.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.