Sau khi Hà Thủy Tiên biết Quách Cao Minh đã rời khỏi bệnh viện thì cô ta cũng không còn tâm trạng ở lại nữa.
Cuộc trò chuyện vừa rồi với Kiều Bích Ngọc càng khiến cô ta tức giận hơn.
Có lễ vì thời gian còn sớm nên sảnh lớn của bệnh viện không có nhiều người. Đại sảnh rộng rãi đầy lạnh lẽo, chân Hà Thủy Tiên mang đôi giày cao gót màu đen cao mười phân, bước mạnh trên sàn đá cẩm thạch, phát ra âm thanh vội vã nhưng trong trẻo âm vang.
Tuy nhiên ngay lúc cô ta đi qua cửa kính của bệnh viện thì bị một bóng người quen thuộc ở phía bên trái thu hút sự chú ý.
Hà Thủy Tiên dừng bước, đôi mi thanh tú nhíu chặt, ánh mắt chăm chú nhìn về phía lối đi bên tay trái.
Đường Tuấn Nghĩa? Sao anh ta lại ở đây? Cô ta suy nghĩ một lát rồi bước nhanh tới.
Lối đi phía ngoài cùng ở hành lang bên trái nối liền với phòng khám bệnh khoa nhỉ. Ngày thường khoa nhỉ vẫn luôn là nơi nhộn nhịp nhất, thậm chí bây giờ cũng có rất nhiều phụ huynh bế con đi tiêm, vài cô y tá vội vã bưng dụng cụ y tế chạy qua, cô lao công cũng bận rộn thu dọn thùng rác.
Hà Thủy Tiên dáo dác nhìn xung quanh,
chẳng lẽ vừa rồi cô ta nhìn nhầm sao?
“Mau giao đồ vật ra“ Một giọng nói trong trẻo vang lên từ phía cửa sau khoa nhi.
Giọng nói không lớn lắm nhưng lại có thể nghe ra sự tức giận trong đó, Hà Thủy Tiên giật mình, thật sự là anh ta.
Hà Thủy Tiên vượt qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cha-cua-cuc-cung-la-mot-tong-tai/1679051/chuong-263.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.