“Đây là loại thuốc mới do bên Seattle gửi
đến, cần dùng trong một tháng trước khi cậu
Cao Minh làm phẫu thuật.”
Trời trong xanh, giữa trưa hè có cơn gió thổi
qua làm cho người ta cảm thấy khoan khoái dễ
chịu, chẳng qua lúc này ở trong đình nghỉ mát,
sắc mặt ông cụ lại tối sầm, tâm trạng bực bội.
Trên tay quản gia là một chiếc túi giấy in
logo của bệnh viện, bên trong là một lọ thuốc
màu nâu được đóng cẩn thận, ông ta vội vàng đi
đến bên này, nói được nửa câu, nhanh chóng
nhìn xung quanh, nhưng không nhìn thấy bóng
dáng của Quách Cao Minh đâu.
Nhìn thấy sắc mặt của ông cụ trước mắt
không tốt, ông ta cười khổ một tiếng: “Cậu Cao
Minh đến công ty rồi à?”
Hôm qua là tết đoan ngọ, hôm nay vừa khéo
là chủ nhật, Quách Cao Minh và Kiều Bích Ngọc
dậy từ sớm, sau khi ăn sáng cùng với ông cụ,
cậu Cao Minh và Kiều Bích Ngọc còn hiếm khi
cùng chơi cờ tướng với ông cụ, tiếp theo hình
như Kiều Bích Ngọc cũng đi ra ngoài.
“Thằng bé đi cùng vợ đến viện điều dưỡng
An Nhiên rồi.”
Ông cụ Quách nhìn bàn cờ tướng mới chơi
được một nửa kia, sắc mặt ông cụ tối sầm, tức
giận nói: “Tôi thật đúng là không biết cái thằng
nhóc thối tha kia lại là người hiểu được hiếu
thuận như vậy, hừ… Thuốc này đưa thẳng cho vợ
thằng bé là được.”
Quản gia nghe đến đó thì giật mình, sau đấy
lập tức cười nói: “Cậu Cao Minh cũng nên đi một
chuyến đến viện điều dưỡng An Nhiên, so với
nhà họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cha-cua-cuc-cung-la-mot-tong-tai/1678943/chuong-155.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.