“Quách Cao Minh.”
“Quách Cao Minh…”
Cô gọi hai lần, thế nhưng người đàn ông
đang ngồi im trên giường lớn lại không để ý đến
cô, giống như hoàn toàn không nghe thấy.
Từ sau khi Quách Cao Minh quay về phòng
ngủ, anh vẫn ngồi im như thế, nửa cúi đầu, ánh
mắt hoảng hốt nhìn chằm chằm hai tay của
mình, hơi nắm lại rồi mở ra, giống như đang kiểm
tra gì đó, suy nghĩ đến thất thần.
Mãi cho đến khi Kiểu Bích Ngọc đi đến bên
cạnh anh, một lần nữa gọi tên anh: “Quách Cao
Minh.”
Cô gọi tên anh lên như thế, hình như Quách
Cao Minh rất sửng sốt, anh đột nhiên ngẩng đầu
lên, trong đáy mắt có phần bối rối rất khó hiểu.
“Rốt cuộc anh sao thế?”
Kiều Bích Ngọc vội vàng ngồi xuống bên
cạnh anh, ánh mắt cô mang theo nghi ngờ nhìn
anh, suy đoán hỏi một câu: “Quách Cao Minh,
vừa rồi anh không nghe được giọng nói của em à?”
Rõ ràng dáng vẻ vừa rồi của anh rất khiếp Sợ.
Giống như đối với việc cô đột nhiên xuất
hiện ở bên cạnh anh, anh rất giật mình, hoặc có
lẽ là vì chuyện khác.
“Không có gì.” Anh đột nhiên khôi phục lại
vẻ mặt lạnh lùng như ngày thường, hơi nghiêng
đầu, né tránh khỏi ánh mắt của cô, giọng nói có
phần khàn khàn: “Không cần uống thuốc, đầu
của anh đã hết đau rồi.”
Giọng nói của anh trầm thấp lạnh lùng,
giống như không sao cả.
Kiều Bích Ngọc ngồi ở bên cạnh anh, mấp
máy môi, đột nhiên yên tĩnh trở lại, rõ ràng anh
không muốn nói cho cô biết.
Bọn họ vừa mới ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cha-cua-cuc-cung-la-mot-tong-tai/1678940/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.