“Rầm” một tiếng.
Kiều Bích Ngọc sầm mặt từ trong xe bước
ra, trút giận mà đóng sầm cửa.
Sắc mặt của người đàn ông trong xe cũng
không tốt.
Quách Cao Minh hung dữ nhìn cô băng qua
đường cái: “Kiều Bích Ngọc.“ Anh nghiến răng vô
cùng tức giận gọi cô một tiếng, nhưng bước
chân của người phụ nữ phía trước càng nhanh
hơn, hoàn toàn không muốn để ý tới anh.
Đèn đỏ trước mặt đã chuyển sang xanh.
Những chiếc xe ở phía sau liên tục ấn còi
“bíp bíp bíp” những âm thanh phiền lòng này
càng khiến anh bực bội tức giận.
Khu vực xung quanh khá yên tĩnh, thuộc
vùng ngoại ô, phía trước bên phải cách đó
khoảng một trăm mét có một công viên cũ nhỏ
thô sơ bỏ hoang, cô đi không xa, Kiều Bích Ngọc
ngồi trên ghế đá dưới một bóng cây, hờn dỗi.
Anh hung dữ nhìn chằm chằm bóng người
quen thuộc kia, nhanh chóng khởi động xe, chạy
về phía đó.
Nhưng lúc Quách Cao Minh xuống xe, đột
nhiên trong đầu truyền tới một cơn đau.
Lông mày của anh nhíu chặt, tay vô thức ôm
đầu, muốn giảm bớt một xíu đau đớn, nhưng do
vai phải bị thương nên thoáng cái mất trọng tâm
ngã về phía vô lăng, tay trái lập tức chống
xuống, khuỷu tay đập vào còi xe.
“Bíp” một tiếng.
Đột nhiên tiếng còi xe vang lên, rất chói tai.
Kiều Bích Ngọc đang ngồi ở phía trước hờn
dỗi bị tiếng tiếng còi phía sau dọa sợ tới mức kêu
to một tiếng, quay đầu lập tức nhận ra xe của
Quách Cao Minh.
Bởi vì kính xe không nhìn rõ từ bên ngoài,
Kiều Bích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cha-cua-cuc-cung-la-mot-tong-tai/1678919/chuong-131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.