“Đang nghĩ gì vậy?”
Quách Cao Minh thấy cô đặt đồ ăn mang về lên kệ trước giường,
sau đó ngồi trên chiếc ghế cạnh giường ngẩn người, vẻ mặt có chút
nghi hoặc, không vui vẻ lắm.
Đúng là Kiều Bích Ngọc đang suy nghĩ, nghe thấy giọng nói của
anh thì giật mình ngẩng đầu.
Cô còn chưa mở miệng, Quách Cao Minh đã nhíu mày: “Chuyện
của công ty cô không cần biết quá nhiều.”
Anh cảm thấy cô đang hờn dỗi vì vừa rồi anh đuổi cô ra ngoài.
Vẻ mặt của cô có chút câu nệ khẽ “à“ một tiếng, cúi đầu xuống,
trong ánh mắt có vài cảm xúc phức tạp.
Anh liếc một bên mặt của cô, có thể nhìn ra cô nặng nề tâm sự,
trầm thấp mở miệng nói: “Bên cạnh tôi có rất nhiều trợ thủ đắc lực,
tôi không cần cô trở nên như vậy vì bọn họ, cô chỉ là…” Vợ của tôi.
Có mấy lời, muốn giải thích rõ ràng nhưng anh không biết phải
biểu đạt như thế nào.
“Rinh rinh.”
Kiểu Bích Ngọc không nghe thấy những lời phía sau của anh,
điện thoại trong túi áo khoác của cô rung lên một cái.
Zalo có tin nhắn mới: “Kiểu Bích Ngọc, bây giờ cậu thế nào rồi,
mình nhìn thấy tin tức, có phải hai người gặp tai nạn xe không, nếu
rảnh nhất định phải trả lời mình đấy nhé, mình rất lo cho cậu đó.”
Là Châu Mỹ Duy gửi tin nhắn cho cô.
“Ngày mai chúng ta sẽ về nước đúng không?” Kiều Bích Ngọc lập
tức ngẩng đầu lên hỏi dò một câu.
Quách Cao Minh khẽ nhướng mày, có chút tò mò có phải gần đây
cô gặp ai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cha-cua-cuc-cung-la-mot-tong-tai/1678909/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.