Kiểu Bích Ngọc ăn cơm ở nhà họ Quách, không còn gò bó như
trước đây, ngược lại cũng khá có phép tắc, không dám thô lỗ.
Mà hai ông cháu nhà họ Quách còn lại trên bàn ăn lại rất chú
trọng lễ nghi khi dùng cơm, cầm đũa ưu nhã ăn cơm, rất ít nói
chuyện.
Cô đút một thìa cháo dinh dưỡng vào trong miệng, ánh mắt lại
lén quan sát người đàn ông bên cạnh.
Quách Cao Minh dường như không muốn ăn gì, anh chỉ gắp mấy
đũa rau xanh mà nhai xong lập tức buông đũa.
Con ngươi Kiều Bích Ngọc bỗng nhiên sáng lên, cô nhận ra
dường như lông mày Quách Cao Minh đang cau lại giống như đang
chịu đựng điều gì đó, ngay cả trán của anh cũng lấm tấm mồ hôi…
Kiều Bích Ngọc thăm dò tập trung nhìn, cơ thể không tự chủ xích
lại gần anh một chút.
“Bích Ngọc cháu đang nhìn gì vậy?”
Ông cụ Quách ngồi đối diện bình tĩnh hỏi một câu, thấy khi dùng
cơm mà cơ thể cô nghiêng một bên có chút không hợp lễ nghi.
Quách Cao Minh nghiêng đầu, vừa lúc đối mặt với Kiều Bích
Ngọc, đột nhiên bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều giật mình một chút,
mặt Kiều Bích Ngọc lập tức đỏ lên, như làm chuyện gì mắc cỡ, chột
dạ rất nhanh quay đầu sang chỗ khác.
“…Không có gì ạ.”
Cô xấu hổ nhìn lung tung, cuối cùng đường nhìn rơi xuống bát
canh hải sâm thơm phức trên bàn, tìm đại một cái cớ: “Cháu muốn ăn
canh…”
Người hầu nữ đứng ở bên cạnh nghe vậy, lập tức tiến lên múc
một bát cho cô.
Tuy rằng khi mang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cha-cua-cuc-cung-la-mot-tong-tai/1678868/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.