“Năm đó tôi bị bà chủ nhà trọ hung thần ác sát đuổi ra ngoài,
hành lý bị vứt thẳng ra đường cái như rác rưởi, anh sẽ không thể hiểu
được cái loại hèn mọn, tủi nhục và bất lực này…”
Kiều Bích Ngọc ngồi bên mép giường bệnh cúi đầu, nhỏ giọng kể
lại những chuyện trước kia.
“Tôi và dì út vừa rời khỏi nhà họ Kiều, kinh tế trong tay rất eo hẹp
nên mới tìm một phòng trọ giá rẻ. Cấp ba tôi trọ ở trường, dì út của
tôi tự nấu ăn ở nhà vì để tiết kiệm tiền. Hôm đó là sinh nhật tôi, dì ấy
muốn làm Tempura chiên cho tôi, nhưng mà…”
Giọng nói của cô nhỏ lại: “…Phòng trọ bốc cháy.”
“Lúc tôi từ trường học chạy về, đám cháy trong phòng bếp đã
được dập tắt rồi, bà chủ nhà trọ không nói hai lời, lập tức đem đuổi
chúng tôi ra ngoài, còn nói phải bồi thường sáu trăm tám mươi triệu,
nhưng khi đó tổng cộng trong túi chúng tôi mới được có tám triệu,
không có tiền…
Kiều Bích Ngọc im lặng nhìn bọn họ, đám Quách Cao Minh đều là
con cháu nhà giàu, họ sẽ không hiểu được cái loại bất đắc dĩ lúc
không có tiền, hèn mọn đến nhường nào, danh dự chả là cái phân khỉ
khô gì hết.
Mà dì út của cô bị bỏng cánh tay nhưng lại dùng tay áo dài che
đi, không để cho cô biết.
Không có tiền bồi thường cho bà chủ nhà trọ nên chỉ có thể bị
chửi rủa nhục mạ, không có tiền đi khám bệnh, bị thương bị đau cũng
không dám nói ra.
“Buổi tối hôm đó, chúng tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cha-cua-cuc-cung-la-mot-tong-tai/1678850/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.