Chương trước
Chương sau
Ngày hôm sau Mạnh Kỳ trở về thành T, về đến nhà chuyện thứ nhất chính là sắp xếp cho hai cha con Tiểu Ngũ và Sửu Sửu đi thành S, ngay cả trường học bên kia của đứa nhỏ đều không xin nghỉ, suốt đêm đem ba người bọn họ đưa đi.
Kỳ quái chính là cư nhiên không người theo dõi Mạnh Kỳ.
Trình Tuấn lưu lại tờ giấy chỉ có một câu như vậy, nhưng bên trong lại rất nghiêm trọng, bằng đầu óc thông minh như Mạnh Kỳ không khó để biết đã xảy ra chuyện gì. Mạnh Kỳ đem Tiểu Ngũ, Sửu Sửu còn có đứa nhỏ chuyển tới trong một căn hộ bồn lầu bảy phòng ở trung tâm thành phố S, sau đó điều động vài bảo tiêu ở nhà. Sửu Sửu mang thai hơn hai tháng gần ba tháng, bắt đầu xuất hiện phản ứng nôn nghén mà con người mới có, Mạnh Kỳ trái lo phải nghĩ, quyết định trở về nhà một chuyến.
Cùng ông già trong nhà chiến tranh lạnh mấy tháng trời, Mạnh Kỳ đột nhiên quay về, ông lão tự nhiên tránh không được bộc phát tính tình, mẹ già ở một bên lôi kéo ông chồng nhà mình, nhìn Mạnh Kỳ chớp mắt vừa ra hiệu, ý bảo con xin lỗi ba hắn.
Mạnh Kỳ lần này trở về tự nhiên không phải vì cậy mạnh lại cãi nhau ở trước mặt ba, bất quá cũng không có ý định xin lỗi.
"Ba, mẹ, hai người phải làm ông bà rồi!"
Mới vừa rồi còn ồn ào không chịu nhận đứa con bất hiếu này lúc này hai ông bà già ngay tức khắc an tĩnh lại, dại ra bảo trì tư thế giơ bình hoa mấy trăm vạn chuẩn bị quăng tới, mẹ già lôi kéo ông lão trong nhất thời cũng không kịp phản ứng.
Mạnh Kỳ vuốt bộ tây trang bị hắn ba kéo nhăn, dính cả lá trà, trầm giọng nói: "Con mới tìm được người cùng chung sống cả đời, hắn hiện tại đang mang thai con của con, đã gần ba tháng, bắt đầu xuất hiện thời gian phản ứng khi mang thai, mỗi ngày đều nôn, còn không ăn được gì.
Nhưng con bận bịu xử lý một việc rất khó giải quyết, con rời nhà thì không có người chăm sóc hắn, mời một bảo mẫu mới con cũng rất lo lắng, cho nên con nghĩ để hắn về nhà ở mấy ngày."
Sau khi phục hồi tinh thần lại ông cụ nhà đem bình hoa đặt xuống, nhưng vừa xoay người liền chỉ vào cái mũi Mạnh Kỳ bắt đầu trách mắng: "Mày cư nhiên ở bên ngoài tìm niềm vui mới? Vậy đứa con gái nhà họ Trần thì làm sao bây giờ? Bọn mày từ trước đã có hôn ước! Mày làm như vậy không phải chính là thoái hôn hay sao? Mày bảo mặt mũi nhà chúng ta biết để ở chỗ nào hả?"
Khác hẳn ông cụ già phẫn nộ ngút trời, mẹ Mạnh Kỳ lại là vui mừng đến không biết làm như thế nào cho phải, "Trời ạ, Tiểu Kỳ con cư nhiên sắp phải làm ba ba nha? Ha ha, đứa bé kia hiện tại ở đâu nhỉ ở đâu? Mang thai đúng không, con cứ việc mang về nhà, mẹ sẽ chăm sóc nàng."
Thái độ hai cụ đối đãi con dâu và cháu đích tôn không đồng nhất, vốn là hướng về phía Mạnh Kỳ mà chiến tranh lại hai lão lúc này tiến hành cuộc chiến quy mô mới.
Mạnh Kỳ nhìn hai người bọn họ càng cãi càng hăng hơn, dồn khí đan điền rống lên: "Hai người rốt cuộc muốn cháu hay không a?"
"Muốn!" Cái này ngược lại trăm miệng một lời.
Mạnh Kỳ bất đắc dĩ thở phào một hơi, "Cái này phải không? Con với tiểu thư nhà họ Trần cả hai đều không có cảm giác với nhau, con muốn giải trừ hôn ước, cô nàng còn ước gì được như thế đâu. 
Cũng chỉ là do ba mẹ hai người nhóm thế hệ người đi trước luôn thích lấy lợi ích làm cái loại chuyện nhàm chán này. Ba mẹ vẫn luôn ngóng trông con kết hôn sinh cháu không phải sao, hiện tại con vợ cũng có, con cũng có rồi, hai người như nguyện rồi không phải sao không lâu nữa có thể bế cháu, còn tính toán chi li làm gì? Nhà của chúng ta tiền cũng đã có đủ, căn bản là không cầm phải đám hỏi!"
Mẹ Trình tuyệt đối đứng về phía con trai, con trai mình tỏ ra thái độ kiên cường cứng rắn như vậy, người làm mẹ lập tức lo lắng, hừ lạnh một tiếng nói với ông cụ nhà mình: "Tiểu Kỳ nói đúng, tiền vĩnh viễn có kiếm cũng không hết, nhà của chúng ta cũng có tiền đủ rồi đi, không tìm con dâu xứng vai xứng về thì sẽ chết à? Hiện tại cháu cũng đã có, dù sao tôi đứng ở phía con đó, ông muốn đám hỏi... Vậy ông tự mình cưới đi!"
Ông cụ đỏ mặt, cả giận nói: "Bà cái bà già này bà nói mê sảng cái gì đó! Từng tuổi này rồi..."
"Hừ!"
Đến lúc này hai ông bà già nhà mình cơ bản là thỏa hiệp, Mạnh Kỳ rèn sắt khi còn nóng, nói với cha mẹ hai người một chút tình huống cơ bản của Sửu Sửu, đương nhiên, chuyện hắn là đàn ông cũng không giấu diếm.
Vợ con trai mình là đàn ông, còn mang thai, hai lão ngay tức thì bị sét đánh trúng không nhẹ, ông cụ lại một lần lửa giận ngút trời, mở miệng thề không đánh chết Mạnh Kỳ nhất quyết không mang họ Mạnh. Bà cụ cũng không thể nào tưởng tượng ra, làm sao đàn ông mà sẽ có chuyện mang thai a! Nhưng trước mắt là con trai mình không thể nào nhìn nó bị đánh được, lập tức tiến lên tiếp tục ngăn cản ông lão đang ngùn ngụt lửa giận.
Mạnh Kỳ cũng chỉ là một dạng ung dung, bỏ lại một câu "Hai người đã đồng ý rồi con lập tức dẫn hắn trở về gặp mặt", quay mông rời nhà.
Khi hai lão nhìn thấy Mạnh Kỳ mang về hai người đàn ông một đứa trẻ, tầm mắt lập tức tập trung ở trên người Tiểu Ngũ, "Đây là cô vợ đàn ông kia của con?"
Tiểu Ngũ không hiểu ra sao.
Mạnh Kỳ đem Sửu Sửu đẩy tới trước mặt ba mẹ hắn, "Hắn mới là vợ con."
Hai cụ nhìn thẳng đằng trước, sửng sốt một hồi lâu sau đó mới hai mặt nhìn nhau, thấp giọng thì thầm, cho tới bây giờ chưa từng thấy qua nam nhân xinh đẹp như vậy a, hơn nữa còn thật sự là mang thai sao? Kết quả hai cụ bị cái mặt đẹp đẽ của Sửu Sửu nén xuống, hoàn toàn quên mất lần trước còn đang tức vì cái chuyện này, lúc Mạnh Kỳ giới thiệu Sửu Sửu và Tiểu Ngũ bọn họ cả người sững sờ, một bộ trạng thái còn chưa có kịp lấy lại tinh thần.
Dưới sự mớm lời của Mạnh Kỳ, Sửu Sửu cười tủm tỉm kêu một tiếng ba mẹ, còn khen mẹ Mạnh Kỳ sao mà còn trẻ như vậy, thoạt nhìn giống như chị của Mạnh Kỳ, nháy mắt đem bà cụ dỗ dành đến mức nhếch miệng cười to.
Ngay sau đó, Sửu Sửu trào lên một trận chua, bắt đầu nôn khan. Mẹ Mạnh từng sinh hai đứa con, hoả nhãn kim tinh, ngay tức thì không còn nghi ngờ sự thật đứa nhỏ này mang thai, nhanh chóng tiến lên hỗ trợ vỗ lưng, thuận tiện bảo người hầu trong nhà đưa ly nước lấy khăn mặt, lại phân phó quản gia gọi đầu bếp lập tức chuẩn bị một chén cháo nhẹ.
Sửu Sửu uống nước xong mới thoải mái hơn chút, mẹ Mạnh tự mình dìu hắn ngồi vào trong sô pha, sau đó bắt đầu hỏi han ân cần, không đến hai phút, hai người này đã thân như mẹ con.
Mạnh Kỳ yên lặng thở dài, xem ra mặc kệ là phụ nữ bao nhiêu tuổi cũng đều thích bị được khen!
Ba Mạnh bị người ném qua một bên, biểu tình cổ quái mà nhìn chằm chằm Sửu Sửu, sau đó lại nhìn chằm chằm Tiểu Ngũ thần sắc lãnh đạm nhìn hồi lâu, cuối cùng đem Mạnh Kỳ kéo qua một bên, thấp giọng nói: "Sửu Sửu cái đứa nhóc xinh đẹp đến không phải người dưới nhân gian này, cái đứa nhỏ Tiểu Ngũ mặt mày tuấn tú không chút hơi người kia —— thằng nhóc con, mày thành thật nói cho ba, hai người kia là xảy ra chuyện gì."
Mạnh Kỳ suy nghĩ một chút, bảo ba mình vào thư phòng, sau đó đem thân phận chân thật của Sửu Sửu cùng Tiểu Ngũ nói hết một lần. Lần này ông cụ không hé răng, không phát giận, càng không có biểu hiện ra khiếp sợ hoặc là thái độ không tin, chỉ một mặt trầm mặc, trầm tư biểu tình thập phần ngưng trọng.
Mạnh Kỳ có tính toán riêng, cha mình kinh nghiệm tung hoành ngang dọc trên thương trường, lúc tuổi còn trẻ cũng từng mạo hiểm vô số, kinh nghiệm sống vô cùng phong phú, cái dạng sóng to gió lớn gì mà không gặp qua, Sửu Sửu một người nam nhân sẽ mang thai, chuyện này nếu như không có giải thích hợp lý, ba ba hắn cái ông già hồ ly này làm sao mà yên tâm tiếp nhận Sửu Sửu. 
Vì yên tâm đi cứu Trình Tuấn, chuyện Sửu Sửu nhất định phải lập tức giải quyết. sự nghiệp nhà họ Mạnh rất lớn, ở thành S không nói đến có thể hô gió gọi mựa nhưng cũng không có người dám chọc, đem Sửu Sửu và Tiểu Ngũ đặt ở nhà họ Mạnh, hắn không còn phải lo lắng gì ở nhà yên tâm đi cứu Trình Tuấn.
Không phải là vạn bất đắc dĩ, hắn cũng không muốn mạo hiểm như vậy đem thân phận của Sửu Sửu nói ra, cha mình có thể tiếp thu việc con trai của mình cùng một động vật cùng một chỗ hay không, hắn kỳ thật hoàn toàn không nắm chắc.
Trầm mặc sau một hồi lâu, ông cụ rốt cục cũng chịu mở miệng, "Truyền thuyết về con thuyền X ở vịnh người cá ta ngược lại cũng đã nghe thấy, con chắc hẳn là không biết, ông của con chính là người ở chỗ đó."
"A?"
"Ông của con sau khi chuyển tới thành S dốc sức làm ăn mới sinh ra ta, cho nên ta cũng không biết tình huống vịnh người cá bên kia, cái truyền thuyết kia cũng là ông của con nói với t, là thật hay là giả cũng không thể biết rõ, nhưng chuyện liên quan tới vương tử cá heo ta ấn tượng rất sâu khắc.
Ông của con từng nói qua, hắn khi còn bé từng được cá heo cứu mệnh, nói là ở trong nước vốn là nhìn thấy người cá, người nọ sau khi đem hắn đưa lên bờ thì nhảy xuống nước biến thành một cái cá heo bơi đi mất. Ta khi còn bé chỉ là nghĩ ông của con kể chuyện xưa cho ta nghe, không cho là thật. Hôm nay con đem Tiểu Ngũ và Sửu Sửu mang về, ta mới nhớ tới ông của con từng kể cho ta nghe chuyện kia... Vậy hẳn không phải là giả đi."
Ông Mạnh Kỳ trước khi sinh Mạnh Kỳ ra thì đã qua đời bởi vì lao lực quá mà chết, lúc còn tuổi trẻ vì kiếm tiền quá mức liều mạng, hơn nữa kết hôn muộn, kết quả không thể nhìn thấy mặt cháu trai đã qua đời. Ông cụ nhà cũng bởi vậy không có ở trước mặt hai đứa con nhà mình đề cập qua chuyện này, Mạnh Kỳ tự nhiên cũng sẽ không biết.
"Ba, hiện tại Trình Tuấn bị nhốt ở vịnh người cá, Kim Quý Sinh vì muốn khiến Tiểu Ngũ chủ động đưa tới cửa, đến lúc đó hắn sẽ dùng Tiểu Ngũ mở cửa đá trong rãnh biển ra, trộm đi những bảo tàng đó.
Con phải cứu Trình Tuấn ra, không thể để cho Tiểu Ngũ đi chịu chết, càng không thể để cho Kim Quý Sinh đạt được dã tâm. Con đem hết thảy mọi chuyện nói hết cho ba biết, là tin tưởng ba sẽ giúp con, con không cần gì hơn, chỉ cần ba để Sửu Sửu và Tiểu Ngũ ở lại nhà họ Mạnh, bảo vệ an toàn cho bọn họ, để cho con có thể không phải lo lắng cứu Trình Tuấn."
Ông cụ gật gật đầu, trầm ngâm vài giây, nâng mắt nhìn phía con trai, "Ta biết con không đến vạn bất đắc dĩ sẽ không trở về nhờ vả ta cái bộ xương già này đây."
Mạnh Kỳ có chút hổ thẹn, thực lực của mình vẫn phải nhờ cậy trong nhà a.
Ông cụ đứng lên, vòng qua bàn học đi tới trước mặt Mạnh Kỳ, "Vậy kế hoạch của con như thế nào?"
"Con muốn mua đặt mua bom kiểu mới quốc tế, con biết lúc ba còn trẻ từng trải qua những gì, trong tay ba nhất định còn nắm đường dây, tiền thì con có, chỉ là muốn nhờ ba giúp con liên hệ để mua hàng."
Ông cụ đưa tay chỉa chỉa Mạnh Kỳ, "Thằng nhóc con..." Hắn tựa hồ rất căm tức, còn có một phần bất đắc dĩ bởi vì hiểu rất rõ tính tình của con mình mà không có cách ngăn cản, "Được rồi, đứa nhỏ là cháu nhà họ Mạnh chúng ta, ta sẽ không chậm trễ. Về phần thứ đồ mà con muốn, ta cũng sẽ giúp con liên lạc, nhưng là con phải cam đoan bản thân phải hoàn hảo không tổn hao gì."
Mạnh Kỳ trong lòng mềm nhũn.
Dù cho có chiến tranh lạnh như thế nào, bực bội ra làm sao, thời khắc mấu chốt, ba đối với con trai tình cảm này thủy chung sẽ không thay đổi.
Mạnh Kỳ triệt để yên lòng, sau đó, hắn muốn đi tìm Trang Hi Văn.
Trang Hi Văn còn tại thành T, chuyện Trình Tuấn nhờ hắn làm đã giải quyết xong xuôi, lần trước hắn gọi điện thoại cho Mạnh Kỳ chính là vì báo cho Trình Tuấn, bất quá lại không nghĩ rằng Trình Tuấn còn chưa gọi điện lại cho hắn. Đang lo lắng chờ Trình Tuấn gọi điện trả lời, lúc này số máy của Mạnh Kỳ gọi tới.
Trang Hi Văn không biết Mạnh Kỳ, nhưng cùng ở trong một thành phố S, hắn cũng là không xa lạ gì với nhà họ Mạnh, nghe đồn là người rất kiêu ngạo, không nghĩ tới y chính là thiếu gia nhà họ Mạnh mà hắn nghe người nói, chỉ là không nghĩ tới vị thiếu gia nhà giàu trong lời đồn mà bọn họ thường nghe với cái danh tiếng "già mồm cãi láo" thế nhưng lại sẽ là bạn tốt của Trình Tuấn.
Mạnh Kỳ một chuyển về lại thành T nhanh chóng mang Tiểu Ngũ thậm chí là đứa nhỏ rời đi, Kim Quý Sinh cùng lúc một mực chú ý tới hướng đi của Tiểu Ngũ và Trình Tuấn, không có khả năng không biết hành động của hắn, cho nên hắn không có hẹn Trang Hi Văn gặp mặt, mà ở trong điện thoại hỏi chuyện hắn muốn biết.
Trang Hi Văn mất liên lạc với Trình Tuấn, ngay từ đầu cũng không dám dễ dàng tin tưởng Mạnh Kỳ, khi Mạnh Kỳ nói cho hắn biết Trình Tuấn bị người vây ở vịnh người c hắn mới ý thức tới sự tình nghiêm trọng, lúc này mới đem tin tức hắn tra được nói toàn bộ cho Mạnh Kỳ...
Trình Tuấn dạo quanh sưới đáy biển trong khu hải dương xem xét lối đi thông, bên người tấm thủy tinh trong suốt đủ loại đá san hô những bầy cá xinh đẹp mỹ lệ, ngẫu nhiên có cá mập lượn qua, khiến cả bầy cá kinh hoảng hỗn loạn.
Ở dưới đường có rất nhiều lối đi tương tự, toàn bộ thẳng tới đáy biển, trong đó còn có một nhà ăn phòng nghỉ, có thể vừa ăn một bên có thể nhìn thế giới đáy biển. Lúc này Mạnh Kỳ rời khỏi vịnh người cá đã được một tuần, Trình Tuấn mỗi ngày đều ở trong khu hải dương, nhưng cũng không có đi khắp lối đi có ở nơi này.
Trình Tuấn đang tìm lối đi thông với rãnh biển kia, chỉ cần tìm được cái thông đạo kia, hắn đại khái có thể biết được vị trí rãnh biển cùng với hoàn cảnh địa lý. Hắn biết Mạnh Kỳ nhất định sẽ bảo vệ tốt cho Tiểu Ngũ và con mình, cho nên hắn hiện tại lòng chẳng còn vướng bận, một lòng tiến hành kế hoạch của hắn.
Nhưng hắn không biết, kỳ thật Tiểu Ngũ ở trong nhà Mạnh Kỳ ba ngày sau đó liền mất tích. Khi Mạnh Kỳ chạy về căn nhà ở thành S, Trình Hiểu Hải khóc suốt gào khan nói muốn ba ba muốn chú, Sửu Sửu trong thời kì mang thai nén cảm giác buồn nôn khó chịu hống đứa nhỏ, thỉnh thoảng nôn khan, mẹ Mạnh cũng ở một bên dỗ dành, ông lão ngồi ở trong sô pha im lặng không lên tiếng, khuôn mặt u ám giống như là trời đông giá rét trong bão tuyết.
Mạnh Kỳ hỏi Sửu Sửu xảy ra chuyện gì, Sửu Sửu không còn vẻ cợt nhả giống như dĩ vãng, trong mắt hiện lên sự trầm trọng không rõ, "Vương tử điện hạ cái gì đều không nói với tôi, hắn phải rời khỏi mà ngay cả ta đều vô tri vô giác, huống chi các ngươi người thường. Hắn không nói lời nào, không có nghĩa là hắn cái gì cũng không biết. Ngươi lần này trở về cấp hừng hực đem chúng ta đưa đến Thành S, liên ta đều cảm thấy được không được bình thường, huống chi hắn đâu? Hắn nhất định là đi cứu anh Tuấn."
Mạnh Kỳ lập tức gọi điện thoại cho Trình Tuấn, nhưng tiếc nuối chính là, Trình Tuấn điện thoại căn bản là vô pháp chuyển được.
Cho tới bây giờ gặp nguy không hãi, gặp biến không sợ lúc này đây Mạnh Kỳ hoàn rối loạn, vừa nghĩ tới hắn không thể ăn nói với Trình Tuấn, trong lòng cảm thấy tự trách không thôi, lúc này hắn hoàn toàn không tìm thấy chút manh mối, càng không biết kế tiếp nên làm cái gì bây giờ.
Kết quả vẫn là Sửu Sửu đánh thức hắn, "Em cảm thấy, anh Tuấn lúc trước đã nói, đem đội thuyền hải tặc trong rãnh biển toàn bộ hủy diệt là một chủ ý không tồi, anh không phải nói với ba ba muốn bom cái gì hay sao? Vương tử điện hạ nhất định trở về vịnh người cá, chúng ta đi tìm hắn đi, mang theo bom, chúng ta đi hủy đội thuyền hải tặc."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.