Tiểu Ngũ không biết là chuyện mình dùng hoặc thuật với Trình Tuấn có cái gì không đúng, chẳng phải làm thế hắn sẽ biết Trình Tuấn đang buồn rầu những thứ gì sao, như thế mới có thể giúp hắn. Tiểu Ngũ không hiểu tình yêu, nhưng rất rõ ràng mình muốn cái gì, nhìn thấy Trình Tuấn tâm sự nặng nề, xuyên thấu qua ánh mắt của hắn cảm nhận được nỗi lòng phức tạp của hắn, sẽ hết sức chú ý tới hắn, bản thân mình sẽ biến đổi theo tâm tình của hắn, nên rất muốn rất muốn biết hắn đang suy nghĩ gì, rất muốn rất muốn giúp hắn việc gì đó.
Nhưng hắn chung quy chỉ là một con cá heo, hắn chỉ biết lấy lấy cảm thụ của mình để làm tiêu chuẩn đi suy đoán Trình Tuấn, sẽ không nghĩ tới việc đứng ở trên lập trường Trình Tuấn để suy nghĩ, cho nên hắn không hiểu Trình Tuấn đột nhiên dùng không khí trầm mặc lấy bày tỏ với mình là hắn đang tức giận là vì sao, thậm chí, Tiểu Ngũ còn từ trên người cảm nhận được hắn có chút khó chịu.
Vì thế trong lòng Tiểu Ngũ ẩn ẩn bất an.
Trình Tuấn đem vòng trang sức trân châu cẩn thận cất trong một cái hộp nhỏ, đặt ở trong ngắn kéo trong tủ treo quần áo.
Tiểu Ngũ thấy thế, hơi kinh ngạc hỏi hắn, "Anh cất làm chi? Ngày mai cầm đi bán a."
Trình Tuấn đóng cửa tủ xoay người lại, mệt mỏi nói: "Trước cứ cất đó đi." Sau đó móc di động từ trong túi quần ra, vừa bấm số gọi điện thoại vừa đi ra phòng ngủ.
Tiểu Ngũ: "..."
Trình Tuấn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cha-cua-con-toi-la-ca-heo/1332936/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.