Diêu Thiên bống nhiên đưa tay ôm lấy nàng, cảm thấy ôm người trong ngực vẫn không đủ, ôm thật chặt! 
Kinh Kinh không biết mình phải nói cái gì, mà Diêu Thiên cũng không nói. 
Hai người cứ giằng co như vậy một đoạn thời gian, đều không nói một chút gì. 
Cuối cùng bị ôm Kinh Kinh không thoải mái bắt đầu giãy giụa, cũng lên tiếng, nói: “Ngươi buông ra......” 
Diêu Thiên nói: “Ngươi không trốn tránh ta...ta sẽ buông ra.” 
Kinh Kinh chưa bao giờ nghĩ tới Diêu Thiên còn có thời điểm vô lại như vậy, nàng thế nhưng ngẩn ra, nói: “Không phải là ta trốn tránh ngươi, là ngươi trốn tránh ta mới đúng.” 
Diêu Thiên Kinh hỏi: “Khi nào?” 
Kinh Kinh lớn tiếng, hàm chứa vô hạn uất ức nói: “Chính là ngày đó, ngươi luôn quay đầu đi nhìn ta một lần cũng không chịu.” 
Diêu Thiên giờ mới hiểu được vì sao người nào đó rời đi, nhớ lại tình hình lúc ấy quả thật mình làm việc có chút không đúng. Một nữ tử vừa mới hiến thân cho ngươi vốn là hết sức khẩn trương sợ hãi, thế nhưng hắn lại bởi vì tâm tư của chính mình mà không cách nào nhìn thẳng nàng, mới gây ra kết quả như vậy. 
Không khỏi nói: “Như vậy, nha đầu trái lại nên trừng phạt ta đấy. Nhưng là ngươi không cần hiểu lầm, lúc đó ta làm vậy cũng không phải là lạnh nhạt ngươi, chẳng qua là cảm thấy mình còn mặt mũi gặp ngươi.” 
Kinh Kinh thật không nghĩ tới hắn lại nghĩ như vậy, nàng từ từ quay đầu lại nói: “Thật chứ?” Nói xong 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cha-chong-doc-than-dua-rat-vui/2938980/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.