Kinh Kinh cảm thấy ăn gà của người ta nên báo tên đi, vì vậy nói: “Ta tên là Mễ Kinh Kinh, ngươi thì sao?” 
Đối phương không nói mội lời, nhưng lại viết trên mặt đất hai chữ Vân Phỉ. 
“Ngươi tên là Vân Phỉ, là sát thủ sao?” Lần trước hắn tới giết công công...... Không hiện tại phải gọi hắn là Diêu Thiên mới đúng! Nhưng là bây giờ hắn nên xử lý chuyện này mà người này lại không làm gì, có thể thấy được không phải người của tổ chức kia. 
Vân Phỉ viết bốn chữ trên mặt đất, thu tiền mua mạng. 
Quả nhiên là sát thủ, Kinh Kinh âm thầm gật đầu một cái. 
Tiếp thấy Vân Phỉ lại viết trên mặt đất: nếu như là ngươi, có thể không lấy tiền miễn phí giết một người. 
Kinh Kinh ngạc nhiên hỏi “Tại sao?” 
Vân Phỉ viết trên mặt đất: “Bởi vì ngươi không có giết ta.” 
Kinh Kinh cười nói: “Ta cũng không có người nào muốn giết.” Đột nhiên nghĩ đến một chuyện, nói: “Ngươi một mực viết chữ, chẳng lẽ ngươi câm sao?” Hỏi xong cảm thấy đường đột, chỉ sợ đối phương đau lòng. 
Vậy mà Vân Phỉ không thèm để ý, viết trên mặt đất: “Đúng vậy.” 
Đáng thương, một thanh niên tốt như vậy lại là một người câm. 
Nàng khẽ thở dài: “Việc đời thật viên mãn.” Nói ví dụ như mình, cho rằng hoà một thể với Diêu Thiên thì tất cả mọi chuyện đều được giải quyết, kết quả phát hiện chính mình lại bị ghét bỏ. 
Vân Phỉ viết trên mặt đất: “Ngươi muốn đi nơi nào?” 
Kinh Kinh nói: 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cha-chong-doc-than-dua-rat-vui/2938976/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.