Trốn ở sau màn, nàng có chút muốn khóc, nức nở hai cái phát hiện công công lắc lư đứng lên giật mình một lát, sau đó đột nhiên đưa tay xé nát tờ giấy kia dùng sức xoa bóp đầu của mình, xoay người đi về phía sau. 
Kinh Kinh đi ra từ sau màn trướng, nàng rất để ý vừa rồi hắn đang viết gì? 
Nhặt vài mẩu giấy từ dưới lên, ghép lại. 
Phía trên vậy mà chỉ có hai câu thơ: Lạc hoa dĩ tùy phong thu khứ, mãn viên tiêu sắt bất phục xuân! (*) 
(*) Tạm dịch: Hoa đã rơi theo gió thu, cả vườn hiu quạnh không còn xuân! 
Đây là ý gì? 
Vì sao công công phải viết từ ngữ như vậy, vì sao cái gì lộ ra vẻ mặt ưu thương như vậy. 
Có lẽ...... 
Chỉ có một chút, hắn vẫn là không muốn! 
Kinh Kinh thở phào nhẹ nhõm, nàng nhớ kỹ hai câu thơ này trong lòng, sau đó lại về gian phòng phía sau. 
Một thân lạnh lẽo bên cửa sổ, công công đứng thẳng người, ánh sáng bạc chiếu lên thân thể giống như bức họa tinh sảo. Kinh Kinh hô hấp rất nhẹ, chỉ sợ quấy nhiễu đến hắn. Hai người một ngắm trăng, một ngắm người cứ như vậy đứng rất lâu. 
Lâu đến nỗi Kinh Kinh quên ẩn giấu thân hình, cứ si ngốc đứng như vậy. 
Cho tới khi Diêu Thiên quay đầu lại, nhìn thấy một bóng dáng sợ hãi dựa vào trên cửa, biểu tình có chút bi thương lại có chút tịch mịch. 
Ngực hắn đập nhanh một hồi, tại sao nàng lại ở chỗ này? 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cha-chong-doc-than-dua-rat-vui/2938952/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.