May mắn Hoa Lạc Vân có chút kiến thức cơ bản, hắn hơi suy nghĩ một chút, thì nói: "Thanh phong tống noãn phồn hoa hồng!" * Tuy nói câu rất đơn giản, nhưng là cuối cùng ở giọng thấp trống hạ thấp thời gian nói ra. 
*Tạm dịch: Trời trong xanh nắng ấm hoa hồng đung đưa 
Lại tiếp tục truyền hoa, lần này lại dừng ở trong tay Lôi Báo. 
Hắn gãi gãi đầu, loại chuyện làm thơ này không thích hợp với hắn nhất, vì vậy tùy tiện nói: "nại hà, nại hà!" (làm gì, làm gì) 
Thi từ Thiên triều được phép sắp đặt tùy ý, chỉ cần gieo vần là được. 
Hắn dùng phép lặp hai từ nại hà (làm gì),câu tiếp theo thì không dễ rồi. 
Kết quả, không tốt là việc đọc câu tiếp theo rơi vào trong tay Kinh Kinh. 
Nàng sợ run một lát, cảm thấy công công vẫn giúp đỡ mình, giọng trống trầm thế nhưng gõ rất chậm, xem ra tạm thời không có ý định dừng lại. 
Nhưng là, cũng không thể gõ mãi được! 
Đầu óc Kinh Kinh nhanh chóng xoay chuyển, rốt cuộc nghĩ tới ở nơi sư phụ tu tiên từng nghe hắn đọc thơ của Dị Thế (thế giới khác),lúc ấy sư phụ rất mê những thứ này cho nên cũng thường đọc cho nàng nghe. 
Nếu như vịnh hoa (ngâm thơ về hoa) thì nàng có nhớ một câu, dưới tình thế cấp bách liền thuận miệng nói: "Hoa lạc tri đa thiểu" (Hoa rơi biết bao nhiêu) 
Mọi người kinh hãi, bởi vì Hoa Lạc Vân mở đầu coi như là có quy củ, câu kia của Lôi Báo cũng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cha-chong-doc-than-dua-rat-vui/2938944/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.