Chương trước
Chương sau
Đi được nửađường, Lương Hạ Mạt dừng xe ven đường, cũng không để lại lời nào, nhảyxuống xe đi về phía phố đối diện. Trì Đông Chí muốn gọi anh, lại nghĩtới người này làm chuyện gì cũng chưa bao giờ để ý tới cảm nhận củangười khác, muốn đi muốn ở chưa bao giờ giải thích nguyên nhân rõ ràng.Dường như Lương Hạ Mạt nghe thấy giống như cô nói xấu mình, đi được vàibước lại bước ba bước hai nhảy quay trở về, gõ cửa kính xe ý bảo cô hạcửa kính xuống, vội vàng giải thích, “Thì em thích ăn bánh quai chèo cónhân, ngay ở phố đối diện, trước kia vẫn luôn kêu anh mua cho em, có đôi khi mua còn không được, bây giờ mới sáng sớm nhất định là có, em chờanh đi tới xếp hàng mua mấy chiếc cho em ăn sáng.”

Trì Đông Chí nhìn thoáng qua, nhíu mày, “Làm sao mà biết được chỗ trong xó xỉnh vậy hả?”

“Vẫn luôn ở đây, em có lợi ngồi chờ ăn, lại chưa từng tới đây.”

Chừng mười phút sau Lương Hạ Mạt mới trở về, trong túi giấy bốn năm chiếcbánh quai chèo nóng hổi, trời mùa đông anh vừa chà xát tay vừa lấy ramột chiếc đưa lên bên miệng Trì Đông Chí, “Nhanh ăn đi, lát nữa sẽ nguội mất.”

Trì Đông Chí cắn hai miếng, nhớ tới Lương Hạ Mạt thật tốt, trước kia chỉ cảm thấy anh sẽ không quan tâm tới người khác, diễn đànLê Quý Đônn lại càng không biết an ủi người, mua chút đồ ăn ngon về nhàliền ném cho cô, một câu dễ nghe cũng không thèm nói. Bây giờ nghĩ lại,đây có lẽ là phương thức của anh, còn nhớ những ngày đau khổ trước đây,ăn cá được xem như cải thiện cuộc sống, Lương Hạ Mạt luôn mang hai phầngiáp bụng ăn ngon nhất gắp cho cô trước, còn mình gặm đầu cá, mua quầnáo mới cũng vậy, anh không mua phần cho anh, mà anh nhường cho VươngThục Hiền nhường cho Trì Đông Chí mua hai phần, nói bộ dạng cô lớn lêncách ăn mặc rất xấu, bộ dạng anh đẹp rồi thì không cần phải ăn diện nữa. Thật là có lòng, sau khi biểu hiện ra ngoài cũng chỉ còn lại một nửa,giống như bây giờ, mua bánh quai chèo cho cô ăn bữa sáng, nhưng ngay cảlời nói cũng không có.

Có lẽ đúng như anh nói, anh có thể nghĩđến đều đã làm, chỉ là cũng chỉ có thể nghĩ như vậy mà thôi, không hơnđược. Trì Đông Chí cảm thấy Lương Hạ Mạt không hiểu chuyện, thật ra côchỉ cần anh có thể hiểu được những nỗ lực của cô, nhưng ngay từ đầu anhđã không biết cô nỗ lực ở chỗ nào, giống như, anh cũng không tự cảm nhận được anh cần phải hiểu sự nỗ lực của cô. Trì Đông Chí cảm thấy bản thân mình cũng không hiểu chuyện, so với Lương Hạ Mạt càng tồi tệ hơn, lúcđó chẳng phải cô cũng không hiểu được sự nỗ lực của Lương Hạ Mạt vớimình đó sao! Lại còn thấy mình có bao nhiêu uất ức. Bọn họ kẻ tám lạngngười nửa cân, người nào cũng không phải là kẻ dễ bắt nạt.

Nói có chút không lưu loát, có thể để ý như vậy đúng là có lý, nhưng cũng không phải là thứ gì tốt.

***

Cả ngày Trì Đông Chí có chút không yên lòng, buổi chiều Khuông Vĩ gọi điện thoại tới mới bừng tỉnh lấy lại tinh thần. Đúng vậy, còn có chuyện chưa có kết quả này nữa chứ!

Thừa dịp thời gian ăn cơm trưa, cô hẹnKhuông Vĩ tới một nhà ăn nhỏ có vẻ yên tĩnh gần cục cảnh sát. Cô đúng là hơi có lỗi với Khuông Vĩ, ngược lại thì chính cô không có việc gì,nhưng người ta là gấp gáp tìm vợ, nhưng ‘chết tử tế không xong’ xem mắtlại xem tới chỗ vợ cũ của đồng đội, lãng phí thời gian không nói, về sau gặp lại Lương Hạ Mạt, thật sự là nghĩ không xấu hổ cũng không được.

Bất quá nếu Khuông Vĩ nghiêm túc yêu cầu gặp mặt nói rõ ràng, tất nhiên làkhông oán trách cô, không phải vậy thì trực tiếp trong điện thoại nói rõ được nhiều điều hơn.

Trì Đông Chí đợi một lát, diễn đàn Lê QuýĐônn còn chưa uống xong một ly trà, đã nhìn thấy ngoài cửa sổ lớn Khuông Vĩ đang đi vào, quân trang phẳng phiu, trái lại trên mặt mang theo nụcười hiếm thấy.

“Gọi cơm chưa?”

“Gọi một phần ăn rồi, anh ăn gì?”

“Anh ăn gì à?” Khuông Vĩ tùy tiện lật thực đơn, lật vài cái liền xếp lại bỏ qua một bên, “Gọi một phần giống em đi.”

Sau khi Trì Đông Chí giúp anh gọi món xong, quay đầu lại nhìn anh nghiêm túc nói, “Thật xin lỗi.”

Khuông Vĩ sửng sốt một hồi mới có chút hiểu ra, không khỏi cười khổ, “Anh chorằng người nên nói những lời này là anh, thật xin lỗi, anh không biết em có quan hệ với Lương Hạ Mạt, ngày đó về nhà Vệ Hồng Kỳ mới nói cho anhbiết, cho nên… Anh không thể. Hồng Kỳ nó cũng là vì tốt cho anh và HạMạt, không hi vọng bọn anh vì chuyện này mà có ngăn cách.”

“Không liên quan tới chuyện người khác, chuyện này trách em, em nên sớm nói mới phải.”

“Cái này làm sao có thể trách em, em cũng không biết anh quen Hạ Mạt.”Khuông Vĩ ngừng một lúc, nói, “Anh ở đại đội đặc chủng, một thời giantrước khi Lương Hạ Mạt xuất ngoại tranh tài chính là cùng đứng chunghàng ngũ với bọn anh, là anh tự mình chọn cậu ấy qua bên này, mấy tháng ở chung, anh thật lòng xem cậu ấy là bạn bè.”

Trì Đông Chí cắn ống hút không biết nói cái gì cho phải, cô cảm thấy thật có lỗi, Khuông Vĩ người ta là vô tội.

“Này, ban đầu cho rằng là tốt rồi, cuối cùng lại vẫn chạm mặt.” Khuông Vĩ hơi hơi dựa vào trên ghế than nhẹ, “Gặp được một người thích hợp thật sựkhông dễ dàng gì.”

Trì Đông Chí cười cười, “Em? Sao em không thấy mình là người thích hợp nhất nhĩ.”

“Đoán vậy, em rất được.” Khuông Vĩ bỗng nhiên dừng lại, chỉ ánh mắt nói, “Ánh mắt, ánh mắt rất sạch sẽ cực kỳ chuyên tâm, ánh mắt sạch sẽ lòng ngườicũng sẽ sạch khéo léo, người như vậy làm sao có thể là người xấu đượcchứ?!”

Trì Đông Chí không nhịn được sờ sờ mắt, “Cực kỳ chuyên tâm ư? Trái lại có không ít người nói em ngốc nghếch, mắt lớn vô thần.”

“Sẽ không nhìn lung tung xung quanh, điều đó thể hiện một người cố chấp,đối với mọi thứ hấp dẫn ở thế giới bên ngoài cũng không hiếu kỳ, chuyêntâm để ý tới cảm giác của người và sự vật, làm sao có thể gọi là ngốcnghếch chứ hả?! Thật ra trong lòng cái gì cũng hiểu rõ.”

Truyện được Edit bởi Ngọc Hân và đăng duy nhất tại: Diễn Đàn Lê Quyý Đôn, mọi trang khác đều là hàng coppy không xin phép.

Trì Đông Chí nở nụ cười, “Anh khen em, thật ngại quá.”

“Anh không khen, vật chất không làm cho em cảm động được.” Khuông Vĩ suynghĩ một chút, nói như nói đùa, “Nhất định sẽ là tấm gương tốt cho concái.”

Về sau mãi cho đến khi ăn xong rời đi, Khuông Vĩ không còn nói tới Lương Hạ Mạt một câu, Trì Đông Chí biết, đối với Khuông Vĩ mànói, nguyên nhân dẫn đến bọn họ chỉ có thể chia tay không phải vì tháiđộ của Lương Hạ Mạt, lê quý đônn mà là vì cô với thân phận vợ trước củaLương Hạ Mạt, chỉ cần cô đã từng có quan hệ vợ chồng với Lương Hạ Mạt,mặc kệ bây giờ như thế nào, cho dù là hận một sống một chết, đây đối với Khuông Vĩ mà nói cũng không có gì khác nhau, anh chỉ là không thể tìmtới người vợ trước của đồng đội, còn như ân oán hai bên bọn họ, thìkhông nằm trong phạm vi lo lắng của Khuông Vĩ.

Trì Đông Chí vẫncười tiễn Khuông Vĩ rời đi, mặc kệ sau này có cơ hội gặp mặt hay không,chỉ cần có Vệ Biên Cương ở đây, bọn họ vĩnh viễn đều là quan hệ ngườithân. Sau khi trở lại cục cảnh sát Trì Đông Chí cảm thấy mọi thứ đều rất thoải mái, không chấp nhận Khuông Vĩ, làm sao cô có thể xem như bìnhthường chấp nhận một người quen biết Lương Hạ Mạt để yêu đương chứ!?Cũng như, cô cũng không chấp nhận được, cho nên bây giờ thật sự rấtthoải mái.

Buổi tối tan làm Lương Hạ Mạt đúng giờ đến đón cô, nửa đường kêu anh lái xe quay lại ký túc xá, ngày hôm qua Lý Trường Hàthưởng cho chân sau của con heo vẫn còn ném ở nhà không ai ăn, vừa lúcđưa cho Vương Thục Hiền, đủ để cho bà ăn một bữa.

Sau khi LươngHạ Mạt đi vào đánh giá một vòng, phòng ở rất đơn sơ, ngay cả ống khóicũng không có, máy sưởi nửa sống nửa chết tản ra một chút khí nóng.Lương Hạ Mạt lấy tay thử độ ấm, cau mày không nói lời nào.

“Ở đây quá lạnh lẽo.”

“Có tấm lót điện.” Trì Đông Chí mở hòm, lấy một ít tiền dự định mang quacho Vương Thục Hiền mua áo lông. Đè lên nên xuất hiện những nếp gấp,phun chút nước lạnh là có thể thẳng ra được.

“Anh uống nước nhé?”

“Được.” Lương Hạ Mạt gật đầu, anh chỉ mong sao nán lại một lúc, ít khi có được ở chung yên bình như thế này.

Sau khi Trì Đông Chí rót nước cho anh cố gắng tìm chút việc nhà để làm,ngồi nhìn nhau chẳng nói gì thì không làm được, sẽ khiến cho quan hệlúng túng hiện giờ của bọn họ càng có thêm nguy cơ. Cô đúng là một conđường đi tới người độc ác, yêu anh và rời khỏi anh đều kiên quyết khôngchừa lối thoát, hối hận cô cũng không có ý định ăn. Nhưng đoạn tuyệt côcàng không làm được, cùng lúc đó coi như lần lượt thay đổi quan hệ giađình phức tạp, về phương diện khác, Lương Hạ Mạt trong lòng cô khôngphạm mười tội nặng nhất không thể tha thứ để dẫn tới tình trạng này.

Lương Hạ Mạt không biết vì sao đang ngồi liền lập tức xuống lầu, nguyên nhânlà cô không cẩn thận làm vỡ chiếc ly đựng nước mang cho anh, còn muốnrót thêm ly nữa, thì tìm mãi không thấy chiếc ly nào cả. Lương Hạ Mạtvào phòng bếp tìm dụng cụ dọn dẹp, nhìn thấy trên ban công chính là cơmvà đồ ăn thừa ngày hôm trước, bao phủ một lớp ni-lon bọc thức ăn, đônglại thành một khối băng, chắc là lúc chuẩn bị ăn thì làm nóng lên. Trong ánh mắt Lương Hạ Mạt đột nhiên nóng muốn chết, cũng không chào hỏi gìbỏ chạy xuống lầu, một mình ngồi trong xe nghĩ lại những chuyện đã quamột lúc lâu.

Anh không biết vì sao lại khiến cuộc sống thành ranhư vậy, anh mang tất cả của mình đều giao cho Trì Đông Chí, sau khi Trì Đông Chí bỏ đi anh liền trống rỗng, anh trải qua không tốt, nhưng bởivì muốn để cho Trì Đông Chí mãn nguyện, muốn một lần nữa được cô quayđầu, cho nên mới đồng ý ly hôn, nhưng mắt thấy sau khi ly hôn Trì ĐôngChí lại càng không được tốt, anh liền không nhịn được, cảm thấy tất cảđều rất không đáng giá.

Tất cả làm ra vẻ bình tĩnh đều là biểuhiện giả dối, anh đã ngồi khóc, đứng khóc, cởi quần áo lăn lộn khóc, ômđùi Trì Đông Chí quỳ xuống khóc, khóc cô hồi tâm chuyển ý, thái độ củaanh đối với hôn nhân và tình yêu là có vấn đề, nhưng anh không phải làngười không chịu thay đổi, toàn bộ đều có thể giải quyết. Nhưng nghĩlại, anh không muốn thế, không nỡ để Trì Đông Chí bởi vì thương xót anhmà làm khó chính mình.

Lương Hạ Mạt nghĩ thầm, thật đúng là tựlàm tự chịu, vì hai vợ chồng kia, ngược lại cặp vợ chồng bọn họ tan vỡtrước, chuyện xấu thật sự không thể làm, trái lại nếu làm kết quả là vìnhỏ mà mất lớn.

Mấy ngày hôm trước lúc ngủ không yên anh cũngtừng nghĩ qua, có phải Trì Đông Chí vẫn còn đang canh cánh trong lòngchuyện anh và Thẩm Linh gần gũi với nhau hay không? Mặc dù nguyên nhânnày không phải vì người Thẩm Linh kia, nhưng tất nhiên ngoại trừ ngoàimình ra, người ở bên ngoài bao gồm Trì Đông Chí nhìn thấy, anh đối vớiThẩm Linh là quan tâm quá mức.

Lương Hạ Mạt nghĩ, vì nhỏ mất lớn, thật sự là vì nhỏ mất lớn, có phải trước kia anh thiếu căn cứ haykhông, làm sao liền vui lòng bỏ đi nhiều tế bào não như vậy để giúp Thẩm Linh trói buộc Tô Nhượng chứ! Mang những tâm tư này đặt lên tình yêutrên người Trì Đông Chí, vậy bọn họ cho đến hôm nay bất kể như thế nàocũng không đi đến mức này. Nghĩ đối phó với kẻ địch bên ngoài rất tốt,lại không đối xử tốt với vợ bên trong, bỏ gần tìm xa, vì nhỏ mất lớn,nghĩ muốn quét sạch tất cả kẻ địch, nhưng kết quả lại quên, ngọn nguồnlàm tất cả những thứ này đều là vì cô.

Lương Hạ Mạt hiểu được,bất kể bởi vì nguyên nhân gì, cư xử với phụ nữ bên ngoài ngoại trừ vợ,liền không thể nhìn thẳng, nói như vậy, dù cho anh cả đời sơ ý lơ là,cuối cùng Trì Đông Chí cũng sẽ không không cần anh nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.