Trước mặt người ngoài nên nể mặt anh, một mình thì cảm thấy không quan trọng, sau khi mọingười rời đi, Trì Đông Chí xoay người bước đi. Không ngoài ý muốn LươngHạ Mạt cũng đuổi theo, lúc trước còn lười đế ý đến vẻ mặt của cô, cườihì hì ôm cổ cô, “Em yêu, chúng ta đi đường quốc lộ về nhà đi.” Trì Đông Chí hung hăng trừng mắt với anh, tên súc sinh này còn ra vẻ đạomạo, vậy mà lại vô tri vô giác lộ ra vẻ mặt mơ màng, biểu cảm vô tội hỏi cô, “Sao thế? Em xem tính khí của em ngày càng không tốt rồi, anh rấtsợ em đó.” Cổ họng cũng không thể chống đỡ nổi cái giọng chua lòm này, Trì Đông Chí có chút tự giễu, vốn là tâm tư của anh luôn đặt trênngười khác nên không biết rằng cô luôn ghen tị, cô tức giận cùngvới…..đau lòng đến tuyệt vọng, cô thật sự muốn chất vấn mọi người, tạisao mọi người có thể cảm thấy giữa ngoài tình cảm vợ chồng còn có thể có tình bạn khác phái, người bạn đời của họ không khó chịu sao? Không aicó thể cho cô một câu trả lời khách quan, bởi vì thái độ của Lương HạMạt cũng giống như cái nhìn của mọi người. Lương Hạ Mạt, nhất định làmột người không tim không phổi nhất mà cô từng gặp. Trì Đông Chíhận chết cái gương mặt khốn nạn này của anh, thật sự là muốn còng taybắt anh lại cho một đao để có một khuôn mặt hoàn toàn khác, máu mủ lẫnlộn, cho dù chia cắt như thế nào thì chỉ có chính cô mới hiểu cái ngườinày, tên Lương Hạ Mạt khốn kiếp. Nhưng mà mọi thứ hoàn toàn thayđổi, máu mủ của cô dường như chỉ có tình yêu, nếu có thể, cô luôn hyvọng tình yêu của mình phải hấp dẫn ngay từ ban đầu, theo đuổi, do dự,chấp nhận, kích tình, rồi sau đó là chậm rãi chuyển biến từ tầm thườngthành tình thân vững chắc. Nếu có thể, cô tình nguyện chưa từng là thanh mai trúc mã của Lương Hạ Mạt, bởi vì là thanh mai trúc mã, chỉ vì làthanh mai trúc mã thuận tiện khiến trái tim cô động lòng trước, cho nêntrước mặt anh cô vĩnh viễn là tôi tớ, thanh mai trúc mã khiến cho họ gặp nhau quá sớm, còn chưa kịp học được cách yêu, đã cứng rắn lôi anh chạythẳng về phía trước, nghiêng ngả chao đảo, cuối cùng thì té ngã thay đổi một bộ mặt khác, máu mủ lẫn lộn. Đôi khi, do đã quá quen thuộcđến từng tế bào, trái lại đều xem nhẹ việc đòi hỏi về tinh thần, nhất là Trì Đông Chí khó hiểu cùng với Lương Hạ Mạt hờ hững. Nên hiện tại,Lương Hạ Mạt không thể hiểu nổi tại sao đột nhiên Trì Đông Chí gắt gaochăm chú nhìn anh mà không nói gì, loại ánh mắt này khiến anh cảm thấykhông chắc chắn. Anh cúi đầu, anh chóng kiểm tra bản thân, nút áo đã cài tác phong đều ổn, dáng đứng thẳng lưng, vật kỷ niệm kết hôn cômua anh cũng đeo trên cổ tay. Kiểm tra thấy không có gì sai sót, anhliền trưng ra một bộ mặt tươi cười giết người không đền mạng. “Đẹp trai đến mức nghiêm trọng vậy sao? Vợ chồng già, em cũng không đến mức đó chứ? Đã từng đưa cho cô xem một tấm hình, nói rằng đây là bộ dạng đẹp trainhất, trong ảnh chụp là một cậu bé trắng muốt có chút tà ác, lúc đó TrìĐông Chí lắc đầu, nói là không đẹp trai, mắt của soái ca không quá lớn,mũi phải cao, khí chất vững vàng, tính tình phải có chút vô lại……Miêu tả kĩ như vậy, sau này nhìn lại Lương Hạ Mạt mới tỉnh ngộ ra, anh vốn làmột người như vậy. Trì Đông Chí chậm chạp cười khổ, làm gì đếnnỗi như thế, nhưng quả thực là hơn cả thế, cái gương mặt khốn nạn đó, cô nhìn từ nhỏ đến lớn mà không hề thấy chán, cái ánh mắt cái mũi cáimiệng, cái khí chất gì mà cô cho rằng như vậy là đẹp trai nhất, đềutrùng hợp có trên khuôn mặt của Lương Hạ Mạt, cũng không biết là ai dụdẫn ai, thẩm mỹ quan của cô cứ dựa theo khuôn mặt này, đã sớm trúng độcquá sâu rồi. “Hạ Mạt, chúng ta nói chuyện đi.” Lương Hạ Mạt có chút khẩn trương. Nói? Theo ý của anh, về nhà lên giường nói chuyện là phù hợp nhất, không thể đồng ý trực tiếp làm, xong xuôi đâu đấy cô lại im lặng, nhưng trước đócô làm ầm ĩ đòi ly hôn cho nên anh không dám đề nghị ‘gặp nhau trêngiường’, vì thế không tình nguyện đi theo sau Trì Đông Chí, đầu thẳngtắp, giống như cà nhiễm sương. Trì Đông Chí chỉ già mồm cãi láorùa đen rụt cổ, một dao đó rất sợ đưa đầu vào, rụt đầu về lại nghẹn ngào ủy khuất khó chịu, thật vất vả lắm mới có dũng khí để có ý kiến vớianh, lại nhìn thấy khuôn mặt mệt mỏi của anh thì rất đau lòng, cái nàylà bản chất của tôi tớ, đơn giản là do cô quá mức thương anh. Cuối cùng vẫn là dẫn anh đến một tiểu đình hóng mát, Trì Đông Chí vì có chút phiền chán nên đột nhiên mềm lòng, đi trong đình dạo vài vòng hóng mátcũng không muốn dừng lại, mười mấy năm ngồi buồn bã, giờ phút này cũngmuốn tàn lụi. Lương Hạ Mạt thấy bộ dạng này của cô biết ngay đêmnay sẽ không yên tĩnh, nhất định sẽ không chủ động mở miệng để bị mắng,đem hết tất cả rối rắm giao lại cho Trì Đông Chí. Cô tìm một chỗkhông xa gần góc tối ngồi xuống rồi nhìn anh, ở góc độ này, vị trí này,nhìn như vậy, có thể dễ dàng quan sát một chút trẻ con một chút trongsáng từng chút một trên khuôn mặt dày dạn này của anh. Lương HạMạt vẫn cứ nhìn xa xăm, đôi mắt với hàng mi dày rủ xuống, càng nhìn càng giống như một giống như cánh quạt Hương bồ, nhìn thấy lông mi ở đuôimắt mềm dẻo uyển chuyển, phong lưu đến tận xương. Trì Đông Chí nhìn anhchằm chằm, còn chưa mở miệng nhưng đã không còn muốn tiếp tục, phát hiện ra rằng bản thân mình vô cùng khổ sở không thể khống chế. Rấtđau, rất muốn qua loa cho xong chuyện, rồi vẫn tiếp tục, bởi vì đau đớnmới chân thật, bảo vệ một thân xác trống rỗng để mọi người nhìn vào nghĩ rằng mình luôn hạnh phúc. Trì Đông Chí hoảng loạn gục đầu xuống, mộtvài giọt nước mắt rơi xuống tung tóe ra như một đóa hoa. Hơn nửa đờingười sống trong ủy khuất và cam chịu, như thế nào lại muốn kéo theo nửa đời sau của anh vào, với lại……Tác thành cho người người tại sao lạikhông tác thành cho bản thân mình. Anh nghe thấy hô hấp của TrìĐông Chí có chút hỗn loạn, vì cô không ngẩng đầu, cho nên anh không thểxác định xem có phải cô đang khóc hay không. Đột nhiên Lương Hạ Mạt cảmthấy mọi việc quá rối rắm rồi, Trì Đông Chí rất ít khi khóc, trong trínhớ của anh chỉ có đêm cầu hôn, cô nhốt mình ở trong phòng ôm gối khóccả một đêm. Đột nhiên rất muốn hôn cô, Lương Hạ Mạt nghĩ rằng,anh nên cùng cách nào để diễn tả cảm xúc vừa bất chợt xuất hiện, cuốicùng là giữa hai người họ có vấn đề gì mà khiến cô phải dùng nước mắt để thổ lộ. Luôn ở cùng nhau, giống như sinh trưởng trên người anh, mà bâygiờ anh đột nhiên hoảng sợ, cô gái này, có lẽ anh chưa bao giờ hiểu rõ. Lương Hạ Mạt đến gần, xoay người ôm lấy cô, trong lòng mang những cảm xúckhông tên khiến anh chỉ muốn làm một vài việc, để hai người họ có thểthân mật như xưa. Vì thế anh vươn đầu lưỡi cẩn thận miêu tả lạibờ môi cô, mềm mại đến lạ lùng, mùi vị vẫn như trước, mà mùi vị này nàycó thể nói ra những lời nói tàn nhẫn, nhưng hôm nay lại có chút yên tĩnh dị thường. Cơ hội này giống như đang cổ vũ anh, Lương Hạ Mạt thô bạohôn lên khóe môi và gò má cô, một đường để lại dấu vết, lại quay về đôimôi, cạy mở hàm răng trượt vào, cố gắng dùng sức lực lớn nhất để hútlấy, nụ hôn như vậy cũng khiến anh có chút sợ hãi. Hô hấp, thở gấp giao hòa cùng nhau, nóng bỏng như vậy, không rõ là ai nóng hơn ai. Bàn tay Lương Hạ Mạt di chuyển xuống dưới, dừng lại ở trước ngực, ngón taynhư có mục đích khẽ nắm chặt rồi lại buông lỏng, gấp gáp khó nhịn màtiến vào bên trong. “Đủ rồi Hạ Mạt, đủ rồi.” Bàn tay Trì Đông Chí nhẹ nhàng túm lấy tay anh, nhưng Lương Hạ Mạt vẫn cố chấp tách ngón tay cô ra, năm ngón tay lần lượt đi vào, nắm thật chặt, “Đông Tử, em muốnthế nào? Đến cùng thì em muốn thế nào?” Đây không phải là bàn tay điển hình của một cô gái, ngón tay dài và nhỏ, không có khớp xương, cóchút khô cứng, cũng quật cường giống như người, thầm nghĩ muốn thoátkhỏi anh, vì thế anh đã bắt đầu nhanh hơn, trong lòng càng thêm khẩntrương. Mỗi lần anh khẩn trương thì sức lực trên tay lại không thể khống chế nổi, mà sức lực ân ái lại càng nhanh hơn. Trì Đông Chí thuần thục mà lại trúc trắc sờ lưng anh, giống như người mẹ dịu dàng âu yếm,khiến trong lòng anh dần dần ổn định, vùi đầu vào lòng cô, hai tay vẫncố chấp ôm lấy eo cô. Người này luôn ỷ lại vào cô, luôn luôn ỷ lại, cho dù là không thương. “Hạ Mạt, anh yêu em không?” Một cô gái hai mươi bảy tuổi, đã kết hôn bốnnăm nhưng vẫn rối rắm vấn đề yêu hay không, cô rất khó khăn để hỏi điềunày, nhưng khi lọt vào tai Lương Hạ Mạt chỉ còn lại một mảnh tan tành. Anh bị thương, đặc biệt bị thương, anh tức giận, vô cùng tức giận, “Anh yêu em hay không? Em còn không biết sao?” Cô lắc đầu, “Có lẽ anh yêu em.” Có lẽ không phải vì tình yêu hoặc là vì cô, mà bởi vì do thói quen và ỷ lại. “Em muốn ly hôn với anh là vì chuyện này sao? Hả?” Vành mắt Lương Hạ Mạtđau xót, vô cùng phẫn nộ, “Con mẹ nó anh yêu em yêu em yêu em, đượcchưa.” Trong lòng Trì Đông Chí có một cảm xúc nói không nên lời,ủy khuất, đè nén, chỉ có một ý nghĩ duy nhất là muốn thoát khỏi cái tênhỗn đản này, trong lúc nhất thời không thể phản bác lại được. Lương Hạ Mạt mạnh mẽ đứng lên, hung hẳng chỉ vào cô, “Em vừa lòng chưa? Không vừa lòng thì con mẹ nó tối nay anh không ngủ, nói cả đêm cho em nghe có được không?” Giọng anh khàn khàn, khiến mọi người bên đường nhìn vào,đi loanh quanh tại chỗ, một cước đá vào hòn đá, đau đến dựng ngược, lửagiận trong lòng không ngừng lớn hơn, “Anh nói cho em biết, Trì Đông Chí, em không thể dùng lý do anh không thương em mà ly hôn, em không thể,anh yêu em hay không yêu đều do em tính toán.” “Người nào định đoạt?” Trì Đông Chí chậm rãi đứng lên, “Hạ Mạt, ai nói tính toán?” “Con mẹ nó, anh điên mất khi phải thảo luận một vấn đề ngây thơ với em.”Lương Hạ Mạt vô cùng phiền chán, hổn hển ấn cô ngồi xuống, bày ra một bộ mặt dạy dỗ, “Trì Đông Chí, em bao nhiêu tuổi rồi hả? Em cũng đã haimươi bảy tuổi, tại sao lại cũng không hiểu chuyện giống như một học sinh Trung học vậy, vào lúc mười bảy tuổi em cũng không tốn công để suy nghĩ đến những vấn đề này, huống hồ bây giờ chúng ta đã trưởng thành, sốngvui vẻ qua ngày mới đúng, cả ngày em suy nghĩ đến những vấn đề vô dụngnày để làm gì?” Trì Đông Chí nở nụ cười mệt mỏi, tự giễu, “Nhưng mà Hạ Mạt, nếu bây giờ em nói em không thương anh, anh sẽ thế nào?” Trên ngực như có một vật gì nó đâm vào xé nát, đau đến mức khó nhịn, máuchảy đầm đìa, được cô yêu hai mươi mấy năm, chỉ biết nghe những lờihưởng thụ thậm chí cũng lo lắng sẽ không bao giờ mất đi, giả thiết này,tuyệt đối không nằm trong phạm vi có thể chấp nhận của anh. “Không chấp nhận được đúng không?” Trì Đông Chí tổng kết, “Anh xem, anh chính là người rất ích kỷ.” Khuôn mặt Lương Hạ Mạt không có chút biểu cảm nào, không thể chấp nhận lờinói của cô, lại càng không thể phản bác, anh nghe thấy bản thân mình mởmiệng, âm thanh khàn đục, “Anh yêu em! Em….Có thể đừng nói câu kia đượckhông, anh không muốn nghe.” Nhưng mà câu nói anh yêu em đã quátrễ, lại quá mức miễn cưỡng, Trì Đông Chí làm bộ thoải mái nhảy xuốngkhỏi hòn đá, “Được rồi Hạ Mạt, chúng ta sẽ sống vui vẻ qua ngày.” Ánh mắt Lương Hạ Mạt sáng lên, nhưng lại bị câu nói tiếp theo của cô làmcho thất vọng, cô nói, “Anh thề với em rằng vĩnh viễn sẽ không qua lạivới Thẩm Linh.” Lương Hạ Mạt không thể tin được, “Em nói cái gìvậy Đông Tử? Làm sao anh có thể không gặp Thẩm Linh, từ nhỏ đến lớn tụianh đều là bạn tốt mà, bây giờ cô ấy đang gặp khó khăn, làm sao mà anhcó thể không giúp cô ấy chứ.” “Anh có đồng ý hay không?” Cô hỏianh, rất bình tĩnh, không chấp nhận lời phản bác, “Mặc kệ vì lý do gì,sau này không gặp Thẩm Linh, chúng ta sẽ sống vui vẻ qua ngày, có thểchứ?” Anh ngoan cố im lặng, cảm thấy chán ghét khi bị cô uy hiếp, sau một lúc lâu mới mở miệng, “Vì sao em không cho phép anh gặp ThẩmLinh?” “Em cảm thấy cô ấy rất phiền, được không?” Thấy cô vững vàng như núi, anh còn nói, “Qua một thời gian, chờ cô ấy và Tô Nhượng hòa thuận, sau đó………” “Không.” Cô lắc đầu phản đối, cắt đứt lời nói của anh, “Không, Hạ Mạt, bây giờ, ngay lập tức, anh có thể đồng ý không?” Lương Hạ Mạt phiền chán đứng lên, cào cào tóc, “Sao em lại làm vậy……Anh có trách nhiệm với Thẩm Linh.” Vành mắt Trì Đông Chí đỏ hoe, “Còn em thì sao? Hạ Mạt, em thì sao?” Cô không chờ câu trả lời của anh, bởi vì theo suy nghĩ của cô câu trả lờilúc này chỉ là nói xạo, như vậy cũng đã đủ cho cô nhìn thấu tất cả, nhìn thấu anh, nhìn thấu con đường tương lai của cô.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]