Edit: Ngáo Ộp “Reng reng reng…..” Tiếng điện thoại trên đầu giường vẫn không ngừng reo. Trì Đông Chí nằm ở trên giường giống như một con cá chết, lười biếng khẽ động. Hôm nay bận bịu quá, giữa trưa nhận được điện thoại tố giác, một công nhân đang làm việc tại công xưởng nhặt được một túi du lịch ở bên ngoài bức tường, anh ta tưởng rằng đó là thứ gì tốt, xem như bảo bối ôm về nhà, về đến nhà mở ra xem, bên trong toàn bộ đều là ngòi nổ. Trước tiên Trì Đông Chí và đồng đội đến nhà người công nhân kia, khi nhìn thấy chiếc túi du lịch, ngay lúc đó toàn thân toát mồ hôi lạnh. Tổng cộng là mười một ngòi nổ, chuỗi dây điện rối loạn nằm cùng một chỗ, mạng lưới vô cùng phức tạp, cho dù bọn họ không hiểu về việc phá gỡ bom mìn, nhưng cũng biết số lượng ngòi nổ nhiều như vậy một khi kích nổ, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi. Phó đội trưởng đội cảnh sát hình sự Lý Trường Hà xoa xoa tay, loại tình huống như thế này anh cũng không dám tự tiện hành động, chỉ huy cấp dưới trước tiên sơ tán nhũng người không liên can ra, đưa tay về phía Trì Đông Chí vẫy vẫy. “Đông Chí à, chuyện này lại phải phiền đến người nhà cô rồi.” Trì Đông Chí vụng trộm trừng mắt, trong lòng nghĩ thật phiền toái, hiện giờ cô đang chiến tranh lạnh với Lương Hạ Mạt, gọi điện thoại lúc này thì khác nào chủ động làm hòa chứ. “Thế nào? Có khó khăn sao?” Trì Đông Chí ngượng ngùng giật giật khóe miệng, nụ cười lộ ra một chút vô lại, “Đội trưởng, xin anh giúp đỡ cho bộ đội chuyên nghiệp tháo gỡ bom mìn như đã nói, anh cứ trực tiếp đề nghị với cấp trên theo như trình tự bình thường là được mà.” Lý Trường Hà theo thói quen đưa tay lên, dọa cho Trì Đông Chí rụt cổ lại. “Nha đầu kia, tinh thần sa sút lười biếng, nếu không phải có ba cô ở trên tôi đã sớm đá cô ra khỏi đội cảnh sát hình sự rồi.” Trong lòng Trì Đông Chí lại trợn trừng mắt, anh không muốn đá tôi thì tôi cũng tìm cách để điều đi, ai muốn đứng ở đây làm con của cấp trên để bị súng dí vào đầu đâu, không muốn dựa dẫm vào ba mình, có lẽ rằng không thể bảo toàn tính mạng rồi. Lý Trường Hà suy tính một lúc, “Như vậy đi, trước tiên cô gọi điện thoại trao đổi với anh Lương nhà cô đi, tôi sẽ lập tức xin chỉ thị của cấp trên.” Trì Đông Chí không tình nguyện lấy điện thoại ra, suy nghĩ một chút, trực tiếp gọi điện thoại cho cấp trên của Lương Hạ Mạt, phó trạm trưởng kho vũ khí đạn được của quân khu S……Khúc Trực Khúc Trực lải nhải trong điện thoại ít nhất năm phút, lại bắt đầu lặp đi lặp lại vài câu ‘nhất định phải sơ tán nhân viên’ ‘nhất định không được đến gần’ 'nhất định không được tự tiện gỡ bỏ’….. Trì Đông Chí nghe mà lỗ tai muốn mọc vết chai, thật không hiểu nổi một người mặt mũi lạnh lùng không bao giờ cười như Khúc Trực, như thế nào mà lại nảy sinh ra cái linh hồn biết quan tâm lo lắng như một bà cô vậy? “Được rồi, được rồi, nói dài dòng đến mức bất tỉnh luôn mà, sau này sao mà tìm được cô dâu đây?” Khúc Trực im lặng một lúc lâu, lúc sau lại có âm thanh vang tới, “Hạ Mạt cũng ở đây, sao em không gọi điện cho cậu ấy?” Trong lòng Trì Đông Chí lại thầm nhủ: chẳng những rất quan tâm, mà còn là một linh hồn rất nhiều chuyện. Muốn nói về tình bạn với Khúc Trực đương nhiên cũng là vì Lương Hạ Mạt, năm đó hai người là bạn học tại Học viện kỹ thuật quân sự ngành đạn dược, Khúc Trực sắp tốt nghiệp, còn Lương Hạ Mạt vừa mới nhập học, cũng không biết qua lại thế nào lại thân thiết đến mức độ này. Lương Hạ Mạt xem Khúc Trực như một người anh trai. Mấy năm nay Trì Đông Chí đều chạy tới Thạch gia, mỗi lần Khúc Trực đều nhiệt tình chào đón, rất có khí phách của một anh trai. Sau khi tốt nghiệp thi nghiên cứu sinh vào Đại học Quốc phòng, đến Bắc Kinh, liên lạc giữa Khúc Trực và cô em gái này cũng không gián đoạn, cuộc gọi bình thường chỉ là hỏi thăm sức khỏe, lại còn gửi quà mừng năm mới và đồ dùng này nọ, những chi tiết nhỏ như vậy cũng khiến người khác có cảm giác thân thiết. **** Trì Đông Chí cũng không nghĩ rằng, một giờ sau, Lương Hạ Mạt lại tự mình đến hiện trường, anh cũng đang rất lo lắng nên cũng không chào hỏi gì, nhưng vốn người nhà cũng không để ý đến anh, ngay lập tức anh và đồng đội ở một bên nghiên cứu phương án gỡ bỏ, một lúc sau, mặc đồng phục bảo hộ chuyên nghiệp, tiến vào hiện trường. Nửa giờ sau, Lương Hạ Mạt đi ra, trong tay cầm những dây điện đã được tháo gỡ, pha loãng thuốc nổ, ngăn chặn đường đi của ngòi nổ, thuận tay đưa cho tiểu nha đầu mặc quân trang ở bên cạnh. “Hồng Kỳ, mang ngòi nổ này về trạm giao cho Khúc Trực, xử lý bằng lò thiêu hủy. Trì Đông Chí bĩu môi, đúng là cáo già bản tính khó dời, nhìn thấy phụ nữ thì giọng điệu liền dịu dàng, đương nhiên là trừ người phụ nữ là cô ra. Đáng tiếc là tiểu nha đầu Hồng Kỳ này lại không để ý đến anh, chỉ nâng ngòi nổ lên rồi nghiên cứu cẩn thận. Sắp xếp xong liền đi theo nhân viên, Lương Hạ Mạt mới dành chút thời gian nhìn cô một cái. Trì Đông Chí thấy thế liền kiêu ngạo hếch cằm lên, một bộ mặt đáng đánh đòn. Lương Hạ Mạt chăm chú nhìn một hồi lâu, không hiểu nổi tại sao năm đó mình bám đít cô ta ầm ĩ đòi phải gả cho anh mới được. Lương Hạ Mạt biết Trì Đông Chí chưa nguôi giận, sờ sờ cái mũi, khó khăn đến gần cô, giả bộ như có như không nói, “Thẩm Linh đã về, buổi tối sẽ cùng nhau gặp mặt?” Giọng điệu hỏi thăm. Trì Đông Chí cười lạnh. Thẩm Linh trở về thì anh có thời gian hả? Tại sao cả nửa tháng nay lại không thấy bóng dáng của anh đâu hả? Thẩm Linh trở về thì cô ta cố tình thông báo cho anh? Chẳng phải cô ta là người bắt đầu sao! Lúc này còn giả bộ hỏi? Hai người là cô nam quả nữ có nhà có sự nghiệp, một mình đi gặp nhau không thích hợp hay sao? “Đúng đúng đúng, đương nhiên là sẽ gặp mặt, em còn không biết là cô ấy đã về.” Trì Đông Chí lười biếng tháo bao tay và mắt kính xuống, giả bộ như trông mình rất ngầu. “Giữa ngày hè mà mang bao tay?” Lương Hạ Mạt cố ý nói đểu cô, nhìn thấy Trì Đông Chí sắp nổi giận liền nói lảng sang chuyện khác, “Tối hôm đó anh sẽ gọi điện thoại cho em.” “Ừ.” Trì Đông Chí đi theo đồng đội lên xe cảnh sát, không quay lại nhìn anh. **** Trì Đông Chí về nhà liền nằm ườn trên giường, từ trong ra ngoài, mỗi một tấc da tấc thịt đều lộ ra sự mệt mỏi. Đương nhiên là cô biết Thẩm Linh đã về, còn biết rằng Lương Hạ Mạt cũng lén lút gặp cô ta không ít lần, mẹ anh cũng sớm nói chuyện này cho cô biết, nói rằng Thẩm Linh và Tô Nhượng đang ầm ĩ đòi ở riêng, một người về nước, nghe ý tứ trong lời nói có vẻ rất thê thảm. Cũng khó trách bà chỉ vì chuyện này mà gọi đến đây, đừng nói đối với mấy người trong phường Lão Nhai, cho dù Trì Đông Chí nghe xong cũng kinh hãi không khép được miệng. Trước đây bốn người bọn họ cùng nhau lớn lên, Thẩm Linh yêu Tô Nhượng, giống như cô yêu Lương Hạ Mạt, mọi người đều biết, chỉ là tình yêu của Thẩm Linh tương đối phách lối, náo loạn sống chết nhiều lần mới giành được Tô Nhượng về tay. Có một việc mà Trì Đông Chí không bao giờ thừa nhận, chồng của cô Lương Hạ Mạt, người anh yêu thực sự là Thẩm Linh. **** Điện thoại ở đầu giường vẫn vang lên không ngừng, mí mắt Trì Đông Chí không thể mở nổi, sờ vào điện thoại, cầm lấy, sau đó buông ra, vô tình tắt luôn, lười biếng nhận điện thoại. Dường như là ngay lập tức, chuông điện thoại vẫn cứ vang lên, Trì Đông Chí cắn răng chửi ‘mẹ nó’, cầm lấy điện thoại, lần này không tắt đi, mà trực tiếp đặt bên tai cho xong việc. Đầu bên kia điện thoại, truyền đến âm thanh kìm nén cơn giận của Lương Hạ Mạt, “Trì Đông Chí em còn ầm ĩ cái gì, mấy ngày nay cáu kỉnh vậy chưa đủ sau? Đến đây nhanh đi, Thẩm Linh đang đợi em đó, nói chuyện với em, này, này này…..” Một phút sau, âm thanh quấy rối cũng đã biến mất, sự yên tĩnh lại được khôi phục. Trì Đông Chí lật người, có chút đờ đẫn nhìn chiếc gối ở bên cạnh. Giống như bốn năm trước, đêm tân hôn của bọn họ, khách chưa còn bước chân ra khỏi, Lương Hạ Mạt đã bị đơn vị gọi đi, cô cũng nằm nhìn chiếc gối cả đêm. Khi đó cô chỉ biết rằng cuộc hôn nhân này do cô ép buộc, nhưng trong lòng vẫn mong chờ. Trì Đông Chí từ từ thở ra một hơi, dường như sau khi kết hôn cô đã đánh mất mình, thật ra trước kia cô không như vậy, lúc trước khi vẫn còn thân thiết với Lương Hạ Mạt, bản thân có chút kiêu ngạo, phải dùng sự điêu ngoa và quá đáng để che dấu cảm giác không an toàn trong lòng, không giống như sau khi kết hôn, sẽ vì những động tác, sắc mặt của anh để quyết định sự vui vẻ của bản thân, vẫn từ từ chậm rãi không một tiếng động nản lòng. Khi đó cô cảm thấy sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày Lương Hạ Mạt sẽ yêu thương cô, nhưng cho đến tận bây giờ, cô đã không còn đơn thuần như ngày trước, hai mươi mấy năm trước đây và cả bây giờ Lương Hạ Mạt vẫn không yêu cô, hôn nhân đâu có thể thay đổi điều gì đâu? **** Buổi tối Lương Hạ Mạt về đã qua mười giờ, lấy chìa khóa mở cửa phòng, trong phòng khách là một mảnh tối đen. Lương Hạ Mạt cởi quân trang rồi tùy tiện ném sang một bên, buồn bực kéo kéo cổ áo, cả người nằm dài trên ghế sofa hờn dỗi. Thật sự là nên chỉnh tốn nha đầu chết tiệt kia, trong nhà hỗn loạn không khác gì một cái ổ chó, trước khi bị bức hôn thì những thời thề đều như cơn ăn trong bụng, đừng nói là lên phòng khách, xuống phòng bếp, ngay cả điều tối thiểu nhất là sạch sẽ cũng chưa làm được. Nhắc đến bụng, Lương Hạ Mạt xoa xoa bụng, thật là đói bụng, cả đêm phải an ủi Thẩm Linh, không biết đã nêu ra bao nhiêu chủ ý, đều bị cô bác bỏ hết, đến cuối cùng, tự mình hoài nghi rằng cuối cùng thì mình có bao nhiêu nhẫn nại với cô ấy. Trong phòng bếp có những thứ gì có thể ăn được cũng đã sớm nghĩ đến, trong tủ lạnh vẫn còn trứng gà và sữa mà anh mang về cách đây nửa tháng. Ừm, mì ăn liền cũng không ít, chỉ là khẩu vị đều là siêu cay, đói quá cũng có thể dùng tạm. Lương Hạ Mạt cố ý cho nhiều mì, bỏ thêm ba cái trứng gà và ba cái xúc xích, một bên bưng tô đi vào phòng ngủ, nhấc chân đá cửa phòng, thế nhưng lại không nhúc nhích tí nào. Trong miệng còn ngậm một cây xúc xích, lộ ra một nửa, Lương Hạ Mạt nhanh tay xoay khóa cửa, nhưng vẫn không mở được. Mẹ ơi, thì ra nha đầu kia ở trong phòng khóa trái cửa rồi. “Trì Đông Chí, tại sao em lại khóa trái cửa, có phải em dấu mặt trăng nhỏ ở trong đúng không?” “Cút đi Nhị Đại gia” *Đại gia: chỉ những người có tính kiêu ngạo. Nghe thấy cô mắng chửi, Lương Hạ Mạt lại yên tâm, cười hừ hừ vài tiếng, xoay người ăn sạch tô mì, tắm rửa sạch sẽ, rồi đem chiếc chìa khóa dự phòng mới tìm được, thoải mái đi vào phòng ngủ. Vừa vào phòng ngủ trực tiếp nhào đến chặn miệng, tuyệt đối không cho cô thời gian phản kháng, tay chân không nặng không nhẹ chui vào trong vạt áo, mân mê nửa ngày cũng không mở được, cúi đầu thì mới phát hiện ra, té ra là nha đầu kia chưa thay quần áo mà đã ngủ, cứ mặc đồng phục cảnh sát mà đi ngủ. Trì Đông Chí dùng cả tay chân, kịch liệt giãy giụa, cắn vào cằm của anh một cái. Lương Hạ Mạt đau đến mức phải hít một ngụm khí, sờ sờ trên cái eo không có tí thịt nào của cô mà béo, “Tiểu súc sinh, dám cắn anh, nhanh thay quần áo ra.” Khuôn mặt Trì Đông Chí liền đỏ bừng, miệng vẫn không ngừng kêu gào, “Ông anh vừa vào cửa liền chèn ép người khác là ý gì? Ngài nhớ ai thế?” “Xin lỗi, có lẽ do chui vào chăn của nhiều người quá, tôi còn không nhớ nổi ngài nữa rồi.” Lương Hạ Mạt không kiên nhẫn nhắm chặt mắt lại. Lại nữa rồi. Trì Đông Chí cảm thấy mình giống như súc sinh, Lục Thân Bất Nhận, thà rằng bị tổn thương một nghìn lần, cũng muốn đả thương người khác tám trăm lần, đối với mẹ cô cũng không hề ngoại lệ, đừng nói người phạm sai lầm là anh, nhất định là sẽ dùng thanh đao kia, ghim vào anh. *Lục Thân Bất Nhận: không nhận người thân, bao gồm sáu người: ông, bà, cha, mẹ, anh, em. Từ khi trần truồng Lương Hạ Mạt và cô đã cùng nhau lớn lên, kinh nguyệt lần đầu tiên của cô cũng là do anh mua vải đệm lót cho, lần đầu tiên thủ dâm của anh cũng là do cô giúp đỡ, từ tinh thần đến sờ soạng thân thể cũng hiểu nhau triệt để, thậm chí có vài cọc tóc nhỏ xíu cũng đều rõ ràng, làm sao mà anh không biết tính cách hỗn hào ăn mềm không ăn cứng của cô đâu chứ? Lương Hạ Mạt trần trụi cọ cọ vào người Trì Đông Chí, bắt đầu châm lửa xoa nắn bộ ngực cô, miệng còn hôn hôn vào cổ cô, “Đông Tử, đừng nóng giận, anh biết em vì tổ chức sinh nhật cho anh bỏ không ít thời gian, anh không phải cố ý quên, là vì trong đơn vị bận bịu quá.” “Công việc bận quá mà còn hẹn hò với giai nhân?” “Thả rắm thì thế? Giai nhân ở đâu ra?” Thật ra Lương Hạ Mạt cũng có chút chột dạ, chính anh cũng không nhớ ngày sinh nhật vì ngày đó đang bận việc ở cùng với Thẩm Linh, dường như hai sự kiện này đã chiếm hết thời gian của anh, không có ký hiệu trên lịch, không nhớ cũng là chuyện đương nhiên. Trì Đông Chí lôi chăn che đầu, nửa ngày sau mới có âm thanh rầu rĩ phát ra, “Ly hôn thôi.” “À?” Lương Hạ Mạt lắp bắp kinh hãi, nén giận túm túm góc chăn, “Không phải chỉ là một cái sinh nhật thôi sao, còn về phần em thì sao? Lúc trước là ai ép buộc anh kết hôn…..” Rõ ràng là Trì Đông Chí không muốn cho anh nhìn thấy cả cái ót, cả người trốn trong chăn, thân thể khẽ run. Lương Hạ Mạt rất tức giận, dùng hai bàn tay vỗ mông cô, “Hành hành hành, em muốn ly thì ly, giống như một đứa trẻ con, qua một khoảng thời gian rồi nói tiếp.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]