Lần thứ hai bước trên mảnh đất của thành phố Vân, Mộc Tiểu Thụ hơi ngỡ ngàng.
Thành phố nhỏ thay đổi rất nhiều, nội thành cũ xưa ban đầu đã bị phá vỡ, rừng cây tái sinh ngoại vi nội thành đã bị cải tạo thành thành phố vệ tinh.
Cô theo bản năng nắm chặt tay Kì Tấn Khiêm, dựa vào trí nhớ đi về phía nhà cũ.
Cô rất sợ, sợ rằng đợi chờ cô là một đống hoang tàn, hoặc là một kiến trúc mới toanh khiến cô cảm thấy xa lạ.
Mà khi cô đi qua đường mòn giăng đầy cây mây, đi tới ngôi nhà nhỏ nằm tại vùng ngoại ô, trái tim treo cao của cô rốt cuộc hạ xuống.
Nơi ở quen thuộc không hề bị cải tạo, bị sửa chữa làm khu tham quan văn hóa cổ xưa của thành phố.
Cô hơi run rẩy lấy ra chìa khóa gỉ sắt, cắm vào ổ khóa.
Một tiếng lạch cạch, khóa mở ra.
Từ trước đến nay cô chưa từng nghĩ tới, khi cách hai mươi năm trời cô còn có thể mở ra cánh cửa này, còn có thể nhìn thấy mọi thứ bên trong.
Vật dụng bày biện bên trong cánh cửa vẫn giống như năm đó khi cô rời khỏi.
Thời gian dường như dừng lại hai mươi năm ở nơi này.
Cô quay đầu, vui vẻ nói với anh: “Anh xem, hồi trước em ở đây luyện chữ. Ông ngoại chưa bao giờ giám sát em, thế nên lần nào em cũng làm biếng.”
Anh nhìn một cái bàn nhỏ đặt kế bên bàn học dài trong phòng sách, cười nói: “Em còn thích khắc chữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cay-xoai-gian-nho/2401825/quyen-2-chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.