Mộc Tiểu Thụ trình diễn xong chủ đề cuối cùng, về tới hậu trường.
Dung Tuyển Khanh kích động ôm chầm lấy cô, nói năng lộn xộn: “Trời ơi! Trời ơi! Chị đã nói gì hả? Rất lâu trước đấy chị đã nói, chúng ta mời người mẫu gì chứ? Khuôn mặt của em, vóc dáng của em, chính là thương hiệu tốt nhất của TRsam!”
Mộc Tiểu Thụ còn chưa lấy lại tinh thần từ ánh đèn lóa mắt trước sân khấu, bị Dung Tuyển Khanh ôm chầm, cô ngược lại lấy về mấy phần hồn.
Cô sững sờ quay đầu, ngơ ngác nhìn Dung Tuyển Khanh: “Em không bôi xấu mọi người chứ?” Dù sao cô không xuất thân chính quy, cũng chẳng biết đi catwalk, vừa lên sân khấu, tất cả động tác và ánh mắt chỉ là theo phản xạ.
Nhưng cô bướng bỉnh, cho dù thiết kế của cô bị hủy, cũng phải hủy ở trong tay cô.
“Bôi xấu cái gì?” Dung Tuyển Khanh ngửa mặt lên trời cười dài, “Chuẩn bị tiệc mừng công đi!”
Thẩm Thuân Thư cũng cười: “Tiểu Thụ, làm tốt lắm.”
Lê Dịch biếng nhác choàng vai Thích Chí Vi, cười nói: “Có thể được Thẩm lão đại khen một câu, không dễ dàng đâu.”
Mộc Tiểu Thụ thở phào nhẹ nhõm, mặt mày tươi tắn: “Bây giờ em có thể ra ngoài yên tĩnh một chút không?” Cô vừa nói vừa giơ tay chỉ về phía cửa.
Dung Tuyển Khanh cười ha ha nói: “Đi đi, đi đi, Kì tiên sinh của em chắc chờ đến nổi mất kiên nhẫn rồi. Buổi diễn của những nhà thiết kế khác để bọn chị xem là được rồi, nếu có thiết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cay-xoai-gian-nho/2401815/quyen-2-chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.