Âm nhạc vẫn du dương trên mặt cỏ xanh um.
Mộc Tiểu Thụ vùi đầu vào lồng ngực Kì Tấn Khiêm, lỗ tai cô lại không nhịn được mà đỏ lên.
Có người phụ nữ nào đáng ghét như cô không, quả thực làm mất mặt phái nữ trí thức.
Kì Tấn Khiêm nhoẻn miệng cười, ôm lấy cô gái trong lòng mình: “Mắc cỡ à?”
Cô gật đầu trong lòng anh, lỗ tai càng đỏ hơn.
“Có gì mắc cỡ chứ,” ý cười anh càng đậm hơn, “Sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ có một ngày giống như họ.”
Mộc Tiểu Thụ ngẩng đầu, đang muốn nói chuyện thì lại trông thấy Tô Hiểu Mạt đứng cách đó không xa qua đầu vai của Kì Tấn Khiêm.
Tô Hiểu Mạt mặc váy trắng đứng cách mấy bước, lẳng lặng nhìn Mộc Tiểu Thụ và Kì Tấn Khiêm.
Sau khi tiếp xúc với ánh mắt của Mộc Tiểu Thụ, Tô Hiểu Mạt mỉm cười, dùng khẩu hình: “Là anh ấy ư?”
Mộc Tiểu Thụ đỏ mặt gật đầu.
Kì Tấn Khiêm nhận ra động tĩnh của Mộc Tiểu Thụ, vì thế anh xoay người đối diện với Tô Hiểu Mạt.
Tô Hiểu Mạt dứt khoát thong thả đi tới, nói với Kì Tấn Khiêm: “Kì tiên sinh, tám năm trước cảm ơn anh và Mộc Tiểu Thụ đưa tôi ra khỏi quán bar.”
Kì Tấn Khiêm chẳng nói gì. Trong lòng Mộc Tiểu Thụ thầm nôn nóng, với trí nhớ của Kì tiên sinh, có lẽ nào anh quên mất Tô Hiểu Mạt rồi. Cô không khỏi xấu hổ, khẽ khàng túm góc áo của Kì tiên sinh.
Kì Tấn Khiêm liếc nhìn sắc mặt sốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cay-xoai-gian-nho/2401779/quyen-2-chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.