Nội thất trang hoàng lộng lẫy, đèn đuốc sáng trưng.
Bên trong, chỉ có một người ngồi trên chiếc sofa bằng da lớn. Người kia mặc áo sơ mi màu cà phê, cánh tay thon dài khoát trên lưng ghế sofa, tiếng gõ vô nghĩa trên ghế sofa như có như không. Anh ta gác hai chân lên bàn trà, nhướn mày nhìn mấy người thanh niên trước mắt không dám hó hé, trong đôi mắt hoa đào hơi nhếch lên chẳng nhìn ra được chút cảm xúc.
Kevin theo bản năng lau mồ hôi trên thái dương, tiếp tục giải thích: “Khi ngài gọi điện đến thì tổng giám đốc Mộc đang nhận đơn hàng khác.”
Đan Bá Phi khẽ cười không rõ ý tứ: “Thế cái của tôi không phải là đơn hàng sao? Huống hồ, trước đó tổng giám đốc Dung của các người đã hứa hẹn rồi. Thế nên, đây là TRsam lật lọng ư?”
Lật lọng. Bất kỳ doanh nghiệp nào cũng không nhận nổi đả kích của vết nhơ danh dự.
Kevin sốt ruột đến mức trái tim như bị mèo cào, thế nhưng chẳng thể nói ra câu nào, anh ta chỉ ngầm oán thầm Dung Tuyển Khanh.
Dung lão đại gọi điện cho anh ta, biết chắc là chuyện không lành mà.
Đan Bá Phi ung dung thở dài một hơi: “Quả nhiên đặt hàng tại Uren thì đáng tin cậy hơn.”
Dưới con mắt mang theo dòng điện của Đan Bá Phi, Kevin đầy áp lực cười khổ đứng tại chỗ, giờ phút này nghe một câu như vậy, anh ta giật nảy mình, nhất thời muốn quăng túi bỏ chạy.
Thiếu gia đừng có quái gở vậy chớ, ông đây còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cay-xoai-gian-nho/2401766/quyen-2-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.